Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 20

Tác giả: Xà Thôn Kình

Có lẽ vì thật sự rất mệt nên Lâm Khả Tâm ngủ đến mãi sáng hôm sau mới dậy , nhưng Tư Đồ Viêm cũng không có nằm cạnh cô , cô hồi tưởng một chút , hôm qua cô ngắm anh ăn cơm , sau đó thì . . . . . . không còn ấn tượng nữa .
Ách , không nghĩ cô cư nhiên lại ngủ ở trên bàn ăn? như vậy là anh ôm cô về phòng ngủ sao?
Nhưng còn chưa nghĩ được nhiều thì bụng cô đã đánh trống in ỏi , cô vuốt ve bụng mình một chút , từ tối kia đến giờ cô chẳng ăn gì rồi ... này khó trách trong mơ cô lại thấy mình được ăn bánh ngọt ...
Lâm Khả Tâm đứng dậy , chuẩn bị đến phòng bếp để tìm gì đó ăn nhưng lúc cô bước qua phòng khác , cô ngoài ý muốn nhìn thấy anh ngủ ở trên sofa , cô đẩy đẩy anh một chút: "Ở sofa ngủ không thoải mái đâu , anh quay về phòng ngủ đi."
Nhưng Tư Đồ Viêm đã thức , anh cũng không tính sẽ ngủ tiếp: " Không cần , anh ngủ vậy là đủ rồi"
“Vì sao hôm qua sao anh không quay về phòng ngủ? Anh là nhân vật chính trong ngày sinh nhật , sao lại ngược đãi chính mình?"
Đối với cô chính là tràn đầy nhận thức .
"Anh thấy em ngủ , sợ quấy rầy em." Vì không muốn Lâm Khả Tâm áy náy , Tư Đồ Viêm bổ sung them: " Không có việc gì , ngủ ở sofa cũng có cảm giác mới mẻ thú vị"
Nguyên lai là anh sợ quấy rầy cô a. . . . . .
Lâm Khả Tâm có cảm giác trong lòng thật ấm áp , cảm động ..
Bỗng nhiên , Tư Đồ Viêm nhớ tới cái gì: " đúng rồi , em mệt thì dậy sớm làm gì?"
Còn chưa đợi cô trả lời thì cái bụng đánh ầm ĩ liền lên tiếng trước , cô ngượng ngùng cúi đầu ,nhưng Tư Đồ Viêm liền bật cười , anh nắm chặt vai cô: "Cũng đúng , em chưa ăn gì rồi , đi , ra ngoài anh chở em đi ăn , em muốn ăn gì?"
Lâm Khả Tâm không chút nghĩ ngợi " 「Ba Locker , bánh ngọt phô mai 」."
Vừa rồi trong giấc mơ cô còn được ăn bánh đó , lúc này , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến Ba Locker ăn bánh , ăn xong liền mang cô đến khu trung tâm mua sắm mua quần áo .
Cơ hồ chỉ cần Lâm Khả Tâm bước vào cửa hàng nào thì Tư Đồ Viêm đều kêu nhân viên mang đồ hàng hiệu ra cho cô , hại cô không dám nhìn về phía trước vì sợ anh tiêu nhiều tiền vì cô .
Nhìn ra được Lâm Khả Tâm nghĩ gì , Tư Đồ Viêm khuyên nhủ: " Nếu em thích gì cứ mua , không cần sợ tốn tiền của anh."
Lâm Khả Tâm nghe vậy , lắc lắc đầu: "anh mua cho em nhiều lắm rồi , hơn nữa tại sao anh mua quần áo cho em vậy?"
"Không phải đột nhiên mà mua" Tư Đồ Viêm giải thích nói " Lúc trước , Tần Hiểu Linh chê bai quần áo của em thì anh đã muốn dẫn em đi mua rồi , nhưng anh không rảnh nên đến bây giờ mới có thể."
Không nghĩ tới anh vì lời chê bai của Tần Hiểu Linh mà mang cô đi mua quần áo
, lại một lần nữa , cảm nhận được sự che chở của anh , Lâm Khả Tâm cúi đầu , khoé miệng cong lên
Nhắc tới Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm không quên hỏi: " Đúng rồi , lần này anh đi
công tác , cô ấy có tìm em gây sự không?"
Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm lắc đầu: " Không có , hại em lo lắng ૮ɦếƭ đi."
"Vậy là tốt rồi." Tuy rằng ngữ khí của anh rất bình thản , nhưng Lâm Khả Tâm cảm giác được anh gạt cô cái gì..
"A? Anh lại có gì không nói cho em biết sao. . . " Lâm Khả Tâm vỗ vỗ tay: " Em biết rồi nha , cô ấy không đến nhưng có phải anh đã làm chuyện gì lén lút không?"
"Em suy nghĩ nhiều quá." Tư Đồ Viêm nói xong , rảo bước nhanh hơn.
Tuy rằng anh bác bỏ suy đoán của cô , nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh , nhìn theo bóng dáng của anh , cô không khỏi bị mê hoặc . Thật lạ , vì cái gì anh không thừa nhận anh đối xử tốt với cô?
Lâm Khả Tâm còn đang tìm hiểu nguyên nhân ,thì Tư Đồ Viêm quay đầu: " Kế tiếp em muốn đi đâu?"
"A? Đi nơi nào?" Lâm Khả Tâm chạy lên: " Ý của anh là. . . . . . chúng ta không về nhà mà em còn có thể chọn lựa được đi đâu sao?"
"Đúng, muốn làm gì cũg được.”Dừng lại , Tư Đồ Viêm bổ sung một câu: " Trừ việc quay về nhà và trường học."
Lâm Khả Tâm nghe vậy liền lè lưỡi , làm ơn, hiện tại Đồ Viêm đang ở bên cạnh cô , hơn nữa quan hệ giữa hai người kì quái , dù cho phép cô quay về trường học cô cũng không về ..
Hùmh , đi nơi nào cho tốt một chút ... Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " Có rồi , đi xem phim đi."
"Xem phim?" Phải biết rằng , phim ảnh đối với Tư Đồ Viêm là không có hứng thú
, nhất là những cô gái trong phim lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ , anh đối với loại giả dối này không có thiện cảm.
"Như thế nào? Không thể sao?"
Thấy Tư Đồ Viêm cau màu , Lâm Khả Tâm không khỏi lộ ra biểu tình thất vọng , anh nhìn cô , sau đó anh kéo vai cô ôm vào sát mình: " Anh nói không thể lúc nào?"
"Nhưng mà em cảm thấy dường như anh không thích xem phim , không sao đâu , không cần vì em mà miễn cưỡng." Lâm Khả Tâm cúi đầu nói
" Lâm Khả Tâm." "Sao?"
Nghe thấy Tư Đồ Viêm kêu mình , Lâm Khả Tâm nghi ngờ ngẩng đầu , anh nghiêm túc nói: " Một , 「sự cảm thấy 」 của em là sai ; hai, em đừng hiểu lầm , anh nói là làm cũng không phải vì em , anh —— Tư Đồ Viêm sẽ không vì bất luận kẻ nào mà miễn cưỡng chính mình."
Anh không có nói dối , ít nhất trước kia là vậy , còn bây giờ thì. . . . . .anh cứ cho mình giống lúc trước , chính là sự thay đổi của mình anh cũng không nhận ra
"À. . . . . ." Lâm Khả Tâm bán tín bán nghi lên tiếng ..
Xem đi xem đi , anh lại vậy rồi , mỗi lần chỉ cần nói anh tốt với cô thì anh liền đông đổng thay đổi thái độ , không cố ý biểu hiện ra sự ngọt ngào mà chỉ là đổi lấy sự ảm đạm lạnh như băng . . . . . .Thật kỳ quái ..
Hai người vào tầng cao nhất của khu trung tâm xem phim , Lâm Khả Tâm chọn bộ phim tình cảm đau khổ , lúc nghe được tên Tư Đồ Viêm thoáng nhíu mày , nhưng anh cũng không nói gì , lấy thẻ ra thanh toán tiền .
"Cám ơn anh đã giúp em xem phim. " Ngồi vào chỗ , Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng nói.
"Là mang em đi xem , không phải giúp đỡ cho em" Tư Đồ Viêm không muốn thừa nhận anh vì Lâm Khả Tâm mà làm chuyện gì .
૮ɦếƭ tiệt , Lâm Khả Tâm nhịn không được muốn hỏi vì sao anh luôn tỏ vẻ như
vậy , nhưng còn chưa kịp nói thì phim đã bắt đầu chiếu , không thể không nói phim quả thật là hay , cô rất nhanh quên những nghi hoặc trong lòng , cả người đều dựa vào ghế mà chú tâm xem phim.
Trong phim , lúc diễn viên chính khóc , Lâm Khả Tâm cũng nhịn không được mà khóc theo , cô hoang mang tìm khăn tay , thì Tư Đồ Viêm bên cạnh liền đưa.
"Cám ơn " Lâm Khả Tâm hít hít cái mũi , một bên lấy khăn lau nước mắt , nhưng vì khóc quá nhiều nnên khăn liền ướt đẫm.
"Còn cái khăn tay nào không?"
"Có." Tư Đồ Viêm đem một bịch khăn giấy ra đưa cho Lâm Khả Tâm , sau đó oán giận nói: " Lâm Khả Tâm , em cũng thật dễ khóc quá?"
Lâm Khả Tâm xé bịch lấy khăn giấy lau nước mắt: " Nào có , do phim thương cảm quá thôi. . . . . .Anh nhìn xem chung quanh ai cũng khóc."
"Chả có gì mà thương cảm , chỉ thấy thật nhàm chán." Nói xong , Tư Đồ Viêm thập phần khinh thường hừ một tiếng.
Bị nói là 「Nhàm chám ], Lâm Khả Tâm muốn phản bác nhưng bỗng nhiên cô phản ứng lại , người xung quanh đều chú tâm chỉ có mình Tư Đồ Viêm là không cảm xúc , quả nhiên anh giống như cô đoán , anh không thích xem phim ..
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm liền chụp bã vai của Tư Đồ Viêm , dạt dào nói: " Anh xem đi , rõ ràng em đoán trúng là anh không thích xem phim , vậy mà anh còn nói em sai.." Nhưng tay cô vừa vươn ra liền dừng lại ...
Tư Đồ Viêm là vì chính cô mới đến xem phim , anh là vì cô , ý thức được điểm đó
, Lâm Khả Tâm không còn hứng thú trách móc những chuyện lặt vặt nữa , huống chi tự cô hiểu là được rồi ...
Lâm Khả Tâm mang theo biểu tình không bình tĩnh nhìn Tư Đồ Viêm .
" Không xem phim đi , nhìn anh làm gì?" Tuy rằng Tư Đồ Viêm nhìn phía trước nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi người bên cạnh, bằng không anh sẽ không đưa ra khăn giấy đúng lúc như vậy.
Bị anh phát hiện ra cô đang nhìn trộm anh , cô liền quay đầu về phía màn ảnh , lúc này phim đang diễn cảnh sinh ly tử biệt , vì thế trong giây lát Lâm Khả Tâm liền bật khóc oà như đứa trẻ lạc mẹ . . . . . .
Tư Đồ Viêm nhìn sang người đang khóc thảm thiết , sau đó lại nhìn màn hình , anh cũng không hiểu có cái gì đáng khóc , vì thế không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ..
Bất quá tuy rằng vậy , nhưng hiểu được Lâm Khả Tâm là người dễ khóc , dễ cảm
động , xem ra 90phút này cũng không quá lãng phí ..
Xem xong phim , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến một khách sạn cực kỳ xa hoa —— Khách Sạn Âu Dương , để ăn tối ..
Từ lúc bước vào đây , Lâm Khả Tâm liền biểu hiện bộ dạng đứng ngồi không yên.
"Sao vậy? Ghế không thoải mái sao?" Tư Đồ Viêm nhìn thực đơn , bỗng nhiên hỏi ra một câu
Lâm Khả Tâm nhìn xung quanh , sau đó nhỏ giọng hỏi " Viêm , nơi này không phải rất đắc tiền sao?"
"Tàm tạm." Tư Đồ Viêm thuận miệng hồi đáp
Lâm Khả Tâm nhìn vào thực đơn , một loạt món ăn ngon , cô không khỏi nuốt nước miếng: " Cái gì mà tàm tạm? Viêm , bằng không chúng ta đi nơi khác ăn đi?"
"Không được." Tư Đồ Viêm quyết đoán cự tuyệt .
Tuy rằng , ngữ khí của anh là 「không thương lượng , không cho con đường sống
」 nhưng Lâm Khả Tâm vẫn than thở nói: " Nhưng nơi này rất mắc tiền. . . . . ."
Hiểu được cô sợ anh tốn tiền , nên ngữ khí của anh cũng trở nên kiên nhẫnhơn: " Em còn chưa ăn sao biết không đáng? Phỏng chừng ăn rồi em sẽ không nói vậy nữa đâu." Nói xong , anh khép thực đơn , gọi người phục vụ tới.
Người phục vụ bước đi , Lâm Khả Tâm do dự , sau đó mở miệng: " Nhưng mà. . .
. . ."
"Không có nhưng nhị gì hết. . . . . ." Tư Đồ Viêm đánh gảy lời nói của Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm , em đừng nghĩ đến vấn đề tiền bạc nữa , chút tiền này đối với anh không là gì cả , chẳng lẽ em hoài nghi năng lực của anh sao?"
"Không có. . . " Lâm Khả Tâm lắc đầu , sau đó ngẩng đầu , cẩn thận dò hỏi: " Em chỉ muốn hỏi anh , vì cái gì hôm nay đối xử tốt với em quá vậy?"
Tư Đồ Viêm bị câu hỏi của Lâm Khả Tâm làm cho sửng sốt , sau đó anh nhếch miệng nở nụ cười: " Lâm Khả Tâm , nếu em cho rằng anh tốt là vì anh bỏ tiền ra dẫn em đi chơi này nọ thì anh có thể nói cho em biết em lại suy nghĩ quá nhiều rồi , anh đối với mỗi bạn gái đều vậy , dù sao anh chính là người có tiền mà."
Anh cố ý nói với giọng bạc tình bạc nghĩa , nhất là 「Mỗi người bạn gái 」 , cái cụm từ này làm cho Lâm Khả Tâm chói tai , tuy rằng anh không thừa nhận nhưng cô cũng hiểu sự thật không như anh nói.
Mặc dù nhìn qua người ta có thể chỉ thấy anh tiêu tiền vì cô nhưng trên thực tế mà nói chính là cô cảm nhận được sự ôn nhu che chở của anh đối với mình .
Bất quá Lâm Khả Tâm cũng hiểu , dù cho đem những gì cô nghĩ mà nói ra anh cũng sẽ không thừa nhận , vì vậy cô không trực tiếp bản phác anh mà chỉ thay đổi phương pháp một chút :" Chỉ là vậy sao? Chẳng lẽ không có lý do khác?"
Thấy ánh mắt mong chờ của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm thở dài: "Có" , anh dừng một chút: " Khả Tâm , em là bà xã của Tư Đồ Viêm , nếu như để cho người ta biết em là vợ anh mà ăn mặc cổ hủ như vậy , thì anh còn mặt mũi nào nhìn đời? Anh nói vậy em hiểu không?"
Lâm Khả Tâm không nghĩ tới , thì ra trong ánh mắt của anh , chính cô chỉ là đồ đạc làm nền , cái đó và quần áo thì có gì khác nhau?
"Thực xin lỗi , em không hiểu. . . . . ." Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu " Em không hiểu rốt cuộc anh xem em là gì?"
Nhìn ánh mắt ẩn ẩn nước của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm không khỏi có chút
khẩn trương: " Em khóc?!"
Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu: " Không , tại sao chỉ vì việc nhỏ này mà em phải khóc ?" Cô vừa nói xong , liền nở nụ cười tỏ vẻ như chính mình không sao nhưng nụ cười kia không bao lâu liền vụt mất: " Em chỉ là cảm thấy , mình tự đa tình , thực buồn cười quá đi. . . . . ."
Nhìn thấy biểu tình mất mác của cô , trong lòng Tư Đồ Viêm mềm nhũn ra , không kìm được nói " Thật ra không phải tự em đa tình , hôm nay quả thật cũng muốn đối xử với em tốt một chút."
Không nghĩ tới anh sẽ thừa nhận , Lâm Khả Tâm ngạc nhiên trừng to mắt. "Vì cái gì?"
"Vì chuyện lần trước em giữ chó mà anh hiểu lầm em , nên phải bồi thường cho em một chút." Trong lúc Tư Đồ Viêm nói lời này , Lâm Khả Tâm cẩn thận nhìn vào ánh mắt của anh , để biết được anh có nói thật hay không .
Không biết vì sao , tuy rằng anh đã thừa nhận muốn đối xử tốt với cô nhưng trong lòng càng nghe càng hụt hẫng.
Thì ra chỉ là muốn bồi thường cho cô thôi sao? Cô còn tưởng rằng. . . . . . Lâm Khả Tâm cúi đầu , nở nụ cười khổ sở , nếu sớm biêt là nguyên nhân này thì thà cô không hỏi anh sẽ tốt hơn , cuối cùng vẫn là tự cô đa tình . . . . . .Về phần Tư Đồ Viêm , lấy chỉ số thông minh của anh thì cũng có thể hiểu vì sao cô lại như vậy , anh biết , Lâm Khả Tâm đã yêu anh , nên mới vì một đáp án mà lo được lo mất , bất quá dù cho cô có muốn đáp án thật lòng , anh vẫn không thể nói ra ..
Nhìn thấy biểu tình mất mác của Lâm Khả Tâm , trong lòng Tư Đồ Viêm bỗng có tiếng nói vọng ra:không lẽ là anh yêu Khả Tâm sao?
Đối với vấn đề này , Tư Đồ Viêm không lập tức phủ nhận , anh trố mắt nhìn , giống như là tìm ra đáp án , không , Lâm Khả Tâm bất quá chỉ là con mồi ti tiện rơi vào bẫy của anh , hướng chi chính anh sớm đã có người trong lòng , nên vĩnh viễn anh không thể yêu Lâm Khả Tâm !
Nghĩ vậy một chút , Tư Đồ Viêm quyết định không an ủi , chỉ nói ra một câu: " Ăn thôi." Ngữ khí của anh lạnh như băng , làm cho mọi thứ xung quanh cũng đều
băng giá theo .
Lâm Khả Tâm bắt đầu ăn , mặt không chút thay đổi , tuy rằng đồ ăn rất ngon đáng với giá trị mà Tư Đồ Viêm đã nói nhưng cô đã sớm không còn tâm tình ăn uống ..
"Ngày mai em chuẩn bị tốt một chút , tối theo anh đi dự tiệc."
"Dự tiệc?" Lâm Khả Tâm dừng nĩa trên tay: " Chính là , có phải đột ngột quá hay không. . . . . ."
Tư Đồ Viêm bỏ dao nĩa đang cầm trên tay xuống bàn, động tác không mạnh nhưng âm thanh lại vang dội , chặn lời nói của Lâm Khả Tâm: " Lâm Khả Tâm , đừng vì anh tốt với em mà quên thân phận của mình , nơi này không có chỗ cho em có quyền lựa chọn , anh đã quyết thì ngày mai em phải đi."
"Được. . . . . ." Lâm Khả Tâm cúi đầu , không có chút tinh thần nào.
Ngày hôm sau , Lâm Khả Tâm chọn trang sức , quần áo mà Tư Đồ Viêm mua cho cô , mặc vào , cô đứng trước gương nhìn bản thân mình , ruy rằng quần áo không quá rực rỡ nhưng đều toả sáng thêm cho thân thể của cô , thoạt nhìn ngươi thiên kim tiểu thư xinh đẹp ...
Lâm Khả Tâm nghĩ trước kia cô đâu có mặc những trang phục thế này , khó trách Tần Hiểu Linh nghĩ cô là người hầu của Tư Đồ Viêm .
Lúc này , anh mở cửa ra đi vào phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc