Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 11

Tác giả: Xà Thôn Kình

Thấy Lâm Khả Tâm hiểu lầm , anh vốn không định giải thích nhưng sau khi quan sát , vẫn không khỏi mềm long: " Tôi không phải không tin em."
"?" Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nghi hoặc nhìn anh , đợi chờ lời giải thích kế tiếp của anh.
Nhưng Tư Đồ Viêm cũng không bật người giải thích , mà nói một vấn đề khác: "Việc tạm nghỉ học phải có lí do thích hợp , vậy em có lí do gì?"
Lời nói của anh làm cho Lâm Khả Tâm sưng sốt , lúc này mới phát hiện cô không nghĩ tới điều này , bất quá vẫn mạnh miệng nói đại lý do: " Tôi , tôi có thể nói tôi bị bệnh ?"
Tư Đồ Viêm trừng mắt liếc cô một cái: "sinh bệnh? Chỉ bằng tinh thần bộ dáng của em hiện tại thì ai nghĩ là em sinh bệnh? Huống gì , nghỉ bệnh phải có giấy chứng nhận của bệnh viện , em có không?"
"Tôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm bị anh ép hỏi , cũng không biết nói gì cho đúng , dừng một chút , cô ngẩng đầu nhìn anh: " Nếu tôi cũng không nghĩ ra được vậy anh càng không thể ?"
Nghe vậy , Tư Đồ Viêm chỉ nở nụ cười: " Cũng không hẵn." "Ý của anh là. . . . . .?"
"Thật là chậm tiêu, tôi là một trong những cổ đông của trường học em , hơn nữa tiền tham gia sửa chữa lại sân vận động của trường em cũng có phần tôi."Lúc nói lời này , Tư Đồ Viêm vẻ mặt lạnh lùng chỉnh chu cổ tay áo , giống như anh đang nói một việc chẳng có gì to tác.
Cái gì? Anh là cổ đông trong trường cô? Khó trách anh chắc canh chuyện cô có thể nghỉ học . . . . . . bất quá ngh.ĩ vậy , hôm qua chính cô không có trốn về trường nếu không thì anh sẽ dễ dàng tìm ra , lúc đó anh sẽ lợi dụng chức quyền mà hại cô khổ ...
Nghĩ đến mình thoát khỏi một ải gian nan, sau lưng Lâm Khả Tâm không khỏi đổ
mồ hôi , mà Tư Đồ Viêm sửa sang áo sơmi của mình một chút
"Nếu không có gì tôi đi trước , chuyện em nghĩ học tôi sẽ giao cho Đại Vĩ làm , em cứ yên tâm thoải mái ở nhà."
"Ừh. . . . . ." Lâm Khả Tâm gật gật đầu , sau đó đợi anh ra khỏi phòng bếp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi , cô không thể không xúc động , Tư Đồ Viêm thật sự là cao thâm khó lường !
Tổng Tài của một công ty , cổ đông của trường học . . . . . . rốt cuộc ngoại trừ những thứ này , anh còn có danh phận gì mà cô chưa biết? Nói không chừng , dù cho cô có trốn đằng trời , liều mạng mà trốn đi cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh?
Nghĩ nghĩ , Lâm Khả Tâm có chút sợ hãi , hy vọng anh sẽ làm theo hợp đồng , 1 năm sau sẽ trả tự do cho cô , bằng không cả đời này cô thật thảm rồi …
Mang theo tia lo lắng , Lâm Khả Tâm trở nên vô tri vô giác , cho đến khi tối , làm xong cơm chiều cô vẫn không thể lấy lại được bình tĩnh , ngay lúc cô sợ hãi thì cửa mở ra , không khỏi làm cô giật mình ,cả người bật dậy.
Thấy Lâm Khả Tâm khẩn trương , Tư Đồ Viêm an ủi nói: " Là tôi , không cần sợ"
"A. . . . . .A. . . . . .à là anh sao. . . . . ." Lâm Khả Tâm cười gượng một chút , sau đó tự nhủ trong lòng : chính là anh nên đáng sợ nhất đó.
Tư Đồ Viêm vào nhà , để áo khoát trên sofa , sau đó thuận miệng hỏi: " Vừa rồi em suy nghĩ gì mà nhập thần vậy? Chỉ có tiếng mở cửa mà làm cho em giật mình?"
"Không , không có gì. . . . . .Tôi chỉ là không nghĩ hôm nay anh về sớm như vậy , nên có chút kinh ngạc thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm cúi đầu , sợ anh phát hiện ra cô đang nói dối.
Cũng may là cả ngày anh làm việc đã mệt mỏi nên không chú ý đến sự dị thường của cô , anh tháo cà-vạt , sau đó đi vào nhà bếp: " Cơm đã làm xong hết rồi?"
"Ừ , tất cả đã để trên bàn." Lâm Khả Tâm nói xong , đi theo sau anh , đồng thời cũng thở phào vì anh không phát hiện ra cô nói dối.
Trên bàn ăn , Tư Đồ Viêm một mực suy nghĩ chuyện của xí nghiệp Tần Thị nên anh không thấy Lâm Khả Tâm đang nhìn anh , cô thấy bộ dạng nhíu mày , bỗng nhiên cô muốn biết anh suy nghĩ cái gì , như thế cô có thể biết sau 1 năm anh có thả tự do cho cô không? Hay lại dùng thủ đoạn làm khó cô?
Cứ như vậy , mỗi người một ý nghĩ riêng , từng chút một chầm chậm ăn cơm , sau khi ăn xong , vì còn sớm nên Lâm Khả Tâm ngồi xem TV , mà Tư Đồ Viêm cũng không có việc gì làm nên ngồi xem TV cùng cô.
Tuy rằng anh luôn khinh bỉ phim truyền hình vì nó chả thực tế chút nào , nhưng thấy bộ dạng nhập thần của Lâm Khả Tâm , anh vẫn nhịn không được nên tò mò xem.
"Ây , em xem phim gì vậy? Thế nào lại quá nhập thần?"
Nói đến phim truyền hình thì cô rất chú tâm , thậm chí lời nói của Tư Đồ Viêm cũng trở thành hư không.
"Anh cư nhiên cái này cũng không biết sao? Phim này rất đặc biệt , tên là 「 Số phận đã định anh yêu em 」 , nội dung phim rất lãnh mạng , nữ chính và nam chính trải qua tình một đêm , sau đó nữ chính ngoài ý muốn mang thai đứa bé , nhưng vì hợp đồng kết thúc nên sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ chia tay. . . . . ."
Đang lúc Lâm Khả Tâm cao hứng kể nội dung bộ phim , bỗng nhiên Tư Đồ Viêm ngắt lời: " Nghe ra , không phải hai chúng ta cũng giống vậy sao?"
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Lâm Khả Tâm không khỏi sửng sốt một chút , đúng ha , cô và anh đều vì tình một đêm nên mới ký hợp đồng hôn nhân , điều duy nhất không giống là đứa bé , còn những thứ kia không có gì khác , bất quá nếu anh không nói cô cũng chẳng phải hiện ra ...
Lúc Lâm Khả Tâm phát hiện được nội dung bộ phim giống như tình trạng của bọn họ thì cô mới hiểu nữ chính có bao nhiêu đau khổ , cô không khỏi nhìn thoáng qua TV , nếu giờ phút này không biết đây là nội dung lãng mạng thì người ta sẽ cảm thấy cuộc sống thật bi thảm.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục xem phim , cô cầm remote định sẽ chuyển kênh nhưng bị anh ngăn lại: " Làm gì mà phải đổi kênh , xem chút nữa đi."
Lúc này , anh thật hưng trí muốn nhìn cảnh kế tiếp của đôi diễn viên kia , vì đây là lần thứ 2 Lâm Khả Tâm xem phim này nên cảnh hai người phát sinh quan hệ rất ngắn , đạo diễn để cảnh diễn viên nữ phát sinh quan hệ rất mập mờ.
Tuy rằng cô đối với chính mình lúc ban đầu cũng không có ấn tượng gì về Tư Đồ Viêm , nhưng thấy cảnh triền miên trên TV , thì cảnh tượng đêm đầu tiên đó của cô và anh quay về , nghĩ vậy , cô thẹn thèn cúi đầu , ngượng ngùng tiếp tục xem.
Bỗng nhiên không biết từ lúc nào thì Tư Đồ Viêm tiến đến bên tai của cô , vang lên âm thanh trầm thấp từ tính: "Nè , em thế nào lại đỏ mặt? Hay là , em xem
phim rồi nhớ tới tình một đêm cua chúng ta?"
"Tôi không có , anh đừng nói bậy . . . . . . Đêm đó tôi say , nên không biết xảy ra chuyện gì." Tuy ngoài miệng nói thế , nhưng Lâm Khả Tâm càng lúc càng đỏ mặt.
"Vậy sao? đêm đó em không có ấn tượng sao?"
Tư Đồ Viêm cố gắng kéo dài chữ "sao. . . . . ." , sau đó anh dừng một chút , cố ý nhấn mạnh: " Đêm nay tôi sẽ làm cho em hảo hảo nhớ lại một chút , tìm trong ấn tượng như thế nào?"
Lời nói của anh còn chưa dứt , Lâm Khả Tâm đã cảm thấy đỉnh đầu như có bom nổ mạnh.
"Không , không cần , tôi nhớ rõ , nhớ rõ. . . . . ." Lâm Khả Tâm ngồi bên cạnh muốn né tránh anh , nhưng anh không dễ dàng buông tha như vậy liền ném thêm một quả bom.
"Nhưng mà tôi sợ em đã quên rồi nên tôi sẽ ôn tập vài lần với em , so sánh mà nói , có phải tốt hơn không?"
"Không phải!" Đối với ngôn ngữ gài bẫy của anh , Lâm Khả Tâm nhịn không
được hô ra.
Bất quá , tuy rằng cô cự tuyệt , nhưng Tư Đồ Viêm vẫn như trước vẫn có biện pháp riêng để cô chấp nhận.
" Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã quên rằng trong hợp đồng có ghi em không
được quyền chống đối yêu cầu của tôi? Nếu em không nhớ thì lấy ra xem đi."
"Này. . . . . ." Lâm Khả Tâm khó xử cắn chặt môi , cô thế nào lại không nhớ rõ chứ
, hơn nữa nếu không vì cái hợp đồng quái quỷ đó thì cô đâu có ôm một bụng tức tối.
Thấy cô trở nên khó xử , Tư Đồ Viêm hạ giọng nói: " Thật ra tôi cũng không
muốn ép em , dù sao trong việc xxoo em cũng không có kỹ xảo , chỉ cứng như con cá nằm trên thớt , nhưng em phải hiểu tôi chỉ là người đàn ông bình thường , nhu cầu sinh lý là điều hiển nhiên cần thiết , mà em là vợ tôi thì em nên giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi , không phải sao?"
Những lời nói của anh rất có lý làm cô không khỏi bị mê hoặc , theo bản năng gật gật đầu: " Cũng đúng. . . . . ." Nhưng vừa ý thức được mình nói gì , lại liền lắc đầu: " Không đúng, không đúng."
"Sao , có gì không đúng?" Tư Đồ Viêm cũng không ép bức nữa mà dựa vào sofa , khoé miệng nhếch lên: ". . . . . . 「cái kia 」 của tôi đang đến. . . . . ."
"Cái gì?" Thấy bộ dạng định nói rồi lại thôi của cô , anh không khỏi nhíu mày sau
đó anh liền hiểu được: " À , cho nên sáng nay em mới vào toilet lâu như vậy?" "Ừh"
Lâm Khả Tâm một bên gật đầu , một bên xấu hổ, Tổng Tài Tư Đồ Viêm này không phải não nhũn , trí nhớ vô cùng ăn khớp với năng lực suy luận mới có thể đem hai chuyện xa xôi liên hệ cùng nhau?
Ngay lúc Lâm Khả Tâm xấu hổ , Tư Đồ Viêm bỗng nhiên tắt TV sau đó vỗ vỗ vào vai của cô: " Let\'s go."
“Gì?" Lâm Khả Tâm ngạc nhiên nhìn anh: " Tư Đồ Viêm chẳng lẽ vừa rồi anh không có nghe thấy là bạn tốt của tôi đến sao?Như thế nào anh còn muốn làm chuyện đó? Rốt cuộc anh có phải người không có trái tim không?"
Đối với sự chỉ trích của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bật ra biểu tình dở khóc dở cười: " Lâm Khả Tâm , tôi phát hiện ra em đúng là người mơ màng , tôi có nói làm chuyện đó sao? Tôi chỉ tính gọi em cùng tôi ra ngoài thôi , nhưng em lại nghĩ nhiều quá."
"Ồ. . . . . ."
Lâm Khả Tâm xấu hổ nhìn Tư Đồ Viêm , cô thật hận tại lúc này không có cái hố cho cô chui xuống đi , mà thấy biểu tình của cô , tâm tình của anh trở nên tốt hơn
, liền bật cười: " Nè , em xấu hổ đủ rồi , chúng ta nên đi thôi?"
"Ừh. . . . . ." Lâm Khả Tâm đứng dậy ngoan ngoãn đi theo anh , vì thế hai người cứ vậy mà đi.
Không biết có phải người giàu đều thích nuôi loại chó lớn , chỉ một chút sâu , Lâm Khả Tâm liền thấy vài chú chó , hơn nữa cùng một màu , mà điều khoa trương nhất chính là chú Ngao Tây Tạng.
Lâm Khả Tâm cũng có nghe qua Ngao Tạng rất dữ , nên khi đi ngang qua cô không khỏi trách rồi né , tay không khỏi gắt gao túm lấy áo của Tư Đồ Viêm.
Cảm thấy tay áo mình bị túm , Tư Đồ Viêm nhìn về phía Lâm Khả Tâm nói: "Sao vậy, em sợ chó sao?"
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu” " Không , tôi chỉ sợ những con chó lớn thôi , nhìn nó cảm giác chúng cắn mình một ngụm liền thảm. . . . . ."
Thật ra trước đó , hai người không nói gì nên cô cảm thấy buồn , nên lúc anh mở máy hát , cô có chút chịu không được: " Nói thật với anh , tuy rằng tôi sợ chó lớn nhưng trên thực tế tôi siêu~~ thích chó nhỏ , trước đây tôi còn muốn nuôi dưỡng một con chó Bắc Kinh nhưng vì điều kiện không cho phép , nên. . . . . . aida~"
" Lâm Khả Tâm , em thật quê không chịu nổi." Tư Đồ Viêm quay đầu nói: " Ngay cả chó cũng thích chó Bắc Kinh , không có gì đặc biệt cả."
Tuy rằng ngữ khí trào phúng của anh làm cho lòng cô phát đổ nhưng vì mấy ngày nay ở chung với anh chịu không ít đã kích , nên cô xem đó là thói quen, cô dậm chân đá hòn đá dưới đất , đỉnh đạc nói: " Nữa rồi nữa rồi , tôi chính là thích sự tiện nghi của Chó Bắc Kinh , tôi không có tiền như Tư Đồ Đại gia ngài đâu? Hơn nữa tôi chỉ là người bình thường , thì có phải loài chó bình thường mới xứng với tôi không?"
"Xem như tiến bộ , em cũng có thể tự mình hiểu lấy." Tư Đồ Viêm nói xong , nở nụ cười liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái.
"Cám ơn ngài khích lệ." Miệng nở nụ cười , nhưng vừa nghĩ đến tâm nguyện của mình cô lại không khỏi thở dài.
Aida , tuy rằng chó Bắc Kinh rất bình thường , nhưng để nuôi Tiểu Bắc Kinh thì thật xa vời , muốn chỉ là mong muốn ........... thật đáng buồn ..
Tuy rằng , Lâm Khả Tâm thở dài rất nhẹ nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của Tư Đồ Viêm
, bất quá anh cũng không hỏi vì sao cô thở dài , mà cô không nói thêm gì , hai người trầm mặc trở về nhà.
"Tốt rồi , chuẩn bị đi ngủ đi." Tư Đồ Viêm nói xong liền đi vào phòng ngủ , mà lúc Lâm Khả tâm bước vào thì anh đã cởi bỏ quần áo xuống.
Tư Đồ Viêm liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái ...
"Thế nào , em sẽ không phải còn muốn mặc quần áo ngủ đi?"
"Tôi. . . . . ." Về điểm ấy , Lâm Khả Tâm thật đúng là nghĩ không được "Cởi ra ngủ đi."
"Hả?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc