Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 04

Tác giả: Xà Thôn Kình

sưng đỏ lên
Nhớ tới âm thanh vừa rồi , cô quay nhìn lại , chỉ thấy bên phải là một đóng thủ tinh vỡ vụn , thoạt nhìn nó có dạng cái chai , ૮ɦếƭ thật , cô không khỏi hô to trong lòng
Trời ạ , cô thế nào lại như vậy? Ngay cả đường đi cũng xảy ra vấn đề? Thảm Thảm ! Không biết người đàn ông kia có tức giận hay không? Còn hi vọng anh đừng làm cô khó xử. . . . . .
Đang lúc Lâm Khả Tâm suy nghĩ , thì từ sau lưng cô truyền đến âm thanh phẫn nộ của Tư Đồ Viêm: " Cô biết cô phạm vào chuyện gì rồi không?"
Ý thức được đại sự không ổn , Lâm Khả Tâm liền quay đầu giải thích: " Thật xin lỗi , xin lỗi ! Tôi không có cố ý. . . . . ." Ngoài miệng không ngừng giải thích nhưng trong lòng cô cũng không khỏi nghi ngờ , lúc nãy khi vào nhà ăn cô đâu có thấy cái chai này? Như thế nào bây giờ lại ở đây?
Nhưng cô còn chưa nghĩ được thêm gì , thì Tư Đồ Viêm liền cười lạnh: " Hừ, chỉ một câu “không cố ý” thì xong việc sao? Cô không phải nghĩ quá đơn giản chứ?"
Bị ngữ khí của anh đả kích , Lâm Khả Tâm không chút nghĩ ngợi liền nói: "Vậy anh muốn gì? Đồ thì cũng đã vỡ rồi không phải sao? Cùng lắm thì. . . . . .Cùng lắm tôi bồi thường tiền cho anh là được thôi"
Lâm Khả Tâm vừa nói ra , cô liền cảm giác trong lòng lo lắng , xem ra cái này cô phải làm công để trả tiền thật nhiều rồi .
"Bồi thường?" Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm khinh thường liếc một cái .
"Được rồi , bình hoa này xuất từ chuyên gia nổi tiếng Chi Tác, giá thị trường là 600 vạn nhân dân tệ , hi vọng Lâm Tiểu Thư có thể bồi thường cho tôi."
"600 vạn?!" Lâm Khả Tâm vừa nghe được , không khỏi kinh hô ra tiếng , cô thật không thể tin vào cái lỗ tai của mình , để cho cô dùng 600 vạn bồi thường một cái bình hoa? Này rõ ràng là ςướק bóc đi !
Tư Đồ Viêm cũng không có nói cho Lâm Khả Tâm nghe , đây là bình hoa anh mua từ trước , lúc đó giá thị trường là mấy chục vạn nhưng những năm gần đây , bởi vì bình hoa này được làm từ nhà nghệ thuật gia nổi tiếng , nên giá cả cũng theo chủ nó mà lên , mà giá anh nói là giá sau thị trường ...
"Thế nào? Lâm Tiểu Thư hối hận sao?" Tuy rằng , trên mặt Tư Đồ Viêm không có biểu tình gì nhưng Lâm Khả Tâm cũng có thể xác định ngữ khí của anh chính là khinh bỉ cô .
Tưởng tượng đến mức giá khổng lồ đó , Lâm Khả Tâm không khỏi khó xử , phải biết rằng dù cho đem cô đi bán cũng không đủ 600 vạn a!
Ngữ khí của Lâm Khả Tâm yếu đi rất nhiều :"Cái kia. . . . . . có thể dàn xếp một chút không?" cô vừa nói , vừa nhìn về phía Tư Đồ Viêm
Chỉ thấy khoé miệng anh nhếch lên , lạnh lùng nói ra hai chữ ——"Mơ Tưởng"
Nghe được anh nói vậy , Lâm Khả Tâm nhất thời không thể thở , cô xoa xoa thắt lưng , rất không thục nữ nói:"Này , tôi đã nói tôi không có cố ý , anh không thể bỏ qua cho tôi sao? Bất quá chỉ là cái bình hoa nát vụn , bây giờ nó làm gì còn giá trị như lúc đầu nữa." Cô càng nói , ngữ khí càng thương tâm , nhịn không được lại rươm rướm nước mắt.
Thấy những giọt nước mắt của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm tự dưng mềm lòng , nhưng ý thức được sự bất thường của mình anh vội vàng khôi phục lại sự lạnh lùng như trước :"Cô thu hồi lại mấy giọt nước mắt đi , đừng tưởng giả vờ khóc lóc thì tôi sẽ không tính , huống gì hiện tại so với thị trường bên ngoài thì giá “lần đầu tiên” thế nào cũng không hơn 600 vạn."
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm trừng to mắt , cái gì? Chẳng lẽ anh nghĩ những giọt nước mắt của cô là lừa anh đồng cảm sao? Dùng tiền để mua lần đầu tiên của người khác . . . . . .Có phải quá đáng không?
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm quật cường lau nước mắt "Hừ , ai ai , muốn đồ bại hoại như anh đồng tình? Tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh , chẳng qua hiện tại tôi cần chút thời gian."
Lâm Khả Tâm ngẫm nghĩ , cùng lắm cô liền đánh cả đời này không công để đền bình hoa cho anh ... nhưng anh cũng không định sẽ dễ dàng buông tha cô.
" Không được , tôi không có kiên nhẫn chờ cô , này 600 vạn cô phải trả hết cho tôi trong vòng một năm."
"Cái gì?" Lâm Khả Tâm không thể tin người đàn ông này cư nhiên lại đưa ra yêu cầu vô nhân đạo như vậy , 600 vạn chứ không phải 600 đồng , làm gì có chuyện trong vòng một năm sẽ kiếm ra 600 vạn?
"Không có khả năng , tôi không có biện pháp kiếm ra nhiều tiền vậy đâu." Thật sự là không có cách nào , Lâm Khả Tâm đành nói thật lòng
Kia , tư thế rất là – Tiền thì không có , mạng thì có một cái.
Thấy Lâm Khả Tâm bất đắt dĩ , Tư Đồ Viêm cảm thấy có chút ngoài ý muốn , quái phải biết rằng đới với Hách Thiểu Hoa mà nói 600 vạn chỉ là số nhỏ , chỉ cần cô nói với ông ta một câu không phải ông ta sẽ hổ trợ cô sao? Một khi đã vậy thì cô cần gì quật cường kiên trì? Chẳng lẽ đầu ốc của cô gái này có vấn đề? Đã quên chính mình có người cha dượng giàu có sao?
Trên thực thế , Lâm Khả Tâm cũng không ngốc , cô biết có thể tìm Hách Thiểu Hoa để giúp nhưng cô không muốn làm vậy , sau khi mẹ cô tái giá với Hách Thiểu Hoa , thì mẹ con cô đã bị vợ lớn của Hách Thiểu Hoa ——Mao Tú Anh xa lánh , ngay cả người làm trong nhà cũng lấy lòng Mao Tú Anh , đối xử với mẹ con cô hay làm khó dễ , trí nhớ thời thơ ấu trở về , vì không muốn người khác nói to nhỏ , từ nhỏ cô đã rất ít khi dùng tiền của Hách Thiểu Hoa cho cô , có thấy món đồ chơi nào thích cũng chẳng dám nói ra , chỉ có thể im lặng hâm mộ nhìn những đứa trẻ cùng trang lứa chơi mà thôi.
Lâm Khả Tâm biết , nếu như cô dùng tiền của Hách Thiểu Hoa thì chắc chắn Mao Tú Anh cùng người trong nhà sẽ chỉ trỏ mẹ của cô , mà mẹ của cô tình cảnh sẽ càng thêm khổ , vì không muốn liên luỵ đến mẹ mình , Lâm Khả Tâm quyết định không dùng một phân tiền nào của Hách Thiểu Hoa , cô sẽ tự kiếm việc mà trả nợ
, đáng tiết , cô dứt khoát suy nghĩ thế nào , Tư Đồ Viêm nói một câu liền đánh vỡ sự quật cường của cô :"Lâm Tiểu Thư , cô có vẻ không hiểu vấn đề , thiếu nợ thì trả tiền , đạo lý hiển nhiên trong cuộc sống , cô làm vỡ bình hoa của tôi , làm tôi tổn thất , vậy không phải tôi mới là người gia hạn trả tiền nợ sao? Hơn nữa , nếu trong vòng 1 năm cô không trả hết tiền thì không chỉ là 600 vạn. . . . . .Tóm lại bất luận thế nào , sang năm tôi chỉ cần thấy cô đem 600 vạn trả cho tôi , còn những thứ khác tôi không quan tâm."
Tư Đồ Viêm mặc kệ Lâm Khả Tâm làm thế nào , điều anh muốn chính là ép cô vào đường cùng .
Cái này ૮ɦếƭ thật , Lâm Khả Tâm phát hoảng , rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Cùng anh tiếp tục tranh luận? Chính là chỉ ở trên khí thế , Lâm Khả Tâm liền xa xa bại bởi tay anh rồi , nhưng nếu không cùng anh tiếp 「đá chọi đá 」 thì hậu quả không phải là không thể quỵt nợ sao?
Cùng tiếp xúc với Tư Đồ Viêm một thời gian , Lâm Khả Tâm liền khẳng định anh chính là tên máu lạnh , tuyệt tình , vậy thì anh sẽ có thể dùng thêm nhiều chiêu vô lại với cô ...
Hay là hung hăng đánh anh một cái rồi bỏ chạy? Trời ạ , chỉ cần nhìn thân thể anh thì đã biết cô không có cửa đánh lại anh rồi , mà nếu chuyện có thật có thể xảy ra thì người đi gặp thượng đế sẽ là cô ...
Nếu tất cả biện pháp đều không được thì chỉ có thể trơ mắt lựa chọn cuối —— thoả hiệp .
"Thật sự không còn đường sống nào để thương lượng sao?" Lâm Khả Tâm nản lòng nghiêm mặt , tội nghiệp nhìn anh , kia biểu tình giống quả bóng cao su.
Lúc này , Tư Đồ Viêm bước đến gần: "Thật ra là có , chẳng qua. . . . . ." Anh cố tình nói úp mở để cho cô càng thêm lo lắng . . . . . .
"Chẳng qua cái gì?" Lâm Khả Tâm trừng to mắt , khẩn trương chờ đợi anh nói
"Chẳng qua sợ cô không muốn thôi." Tư Đồ Viêm lại tư thế lạt mềm buộc chặt ,
đợi Lâm Khả Tâm mắc câu .
Quả nhiên , lời vừa nói ra , Lâm Khả Tâm liền bật người :"Không có , chỉ cần tôi có thể thì sẽ không vấn đề gì."
Thấy cá mắc câu , ánh mắt của Tư Đồ Viêm lướt qua một tia gian xảo , anh bước đến kệ sách lấy ra một tờ hợp đồng: "Được , ký vào hợp đồng này , nợ nần của chúng ta liền xoá bỏ."
"Hợp đồng?" Lâm Khả Tâm nghi hoặc cầm lấy tờ giấy trong tay Tư Đồ Viêm , cô chẳng những không đoán được nội dung bên trong mà còn không thể lý giải vì sao người đàn ông này lại chuẩn bị tốt mọi thứ vậy?
Nhưng đợi lúc Lâm Khả Tâm mở hợp đồng ra , nội dung bên trong làm cho sự nghi hoặc của cô thành k*** sợ: "Cái gì?!" Cô thật không thể tin , trong nội dung của bản hợp đồng là anh muốn cô làm bà xã của anh , lại còn trong vòng 1 năm?
"Cái kia . . . . . .Xin hỏi anh không phải đưa sai đồ cho tôi rồi chứ?"
Trong lòng Lâm Khả Tâm tự an ủi chính mình , anh nhất định đưa sai hợp đồng cho cô . Anh là người đàn ông tuấn tú , khí phách lại có tiền muốn dạng phụ nữ nào chẳng được? Như thế nào anh lại coi trong một tiểu nha đầu bình thường như cô đâu?
Nhưng lời nói của Tư Đồ Viêm một lần nữa đánh tan hy vọng của cô: " Những gì cô xem không có sai." Ngữ khí của anh lạnh lung: "Nếu không ký thì một năm cô liền trả tôi 600 vạn , cô chọn 1 trong 2."
Tuy rằng , nhìn bên ngoài có vẻ Tư Đồ Viêm cho Lâm Khả Tâm một con đường sống nhưng sự thật đó chẳng có con đường sống nào dành cho Lâm Khả Tâm cả , điều nào cũng có lợi cho anh và cô cũng là người chịu thiệt.
Nhìn thấy vẻ mặt 「không thương lượng đường sống 」 của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm run rẩy nói: "Anh ——anh rõ ràng là ăn ςướק trắng trợn."
Này làm sao gọi là trả nợ? Rõ ràng là cô đang bán thân thôi !
Bởi vì quá tức giận , trong nháy mắt mặt cô trở nên đỏ bừng , nhưng anh không đề ý , ngược lại còn thập phần đồng ý :"Đúng nha , tôi chính là ăn ςướק trắng trợn."
Tư Đồ Viêm bày ra một bộ dạng 「em có thể lấy tôi , thế nào 」.
Nếu không sợ hãi người đàn ông trước mắt sẽ làm ra hành động đê tiện với mình thì Lâm Khả Tâm muốn đem bản hợp đồng xé nát đi , sau đo hung hăng đập vô mặt anh ...
Bất quá điều cố kỵ không phải là thoả hiệp , Lâm Khả Tâm không tính ngoan ngoãn phối hợp cùng anh , trong lòng thật sự giận , sau đó khhông chút nào sợ hãi: " Cả 2 điều kiện tôi đều không chọn"
"A?Hay cô muốn quỵt nợ?" Tư Đồ Viêm nheo mắt lại , nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lâm Khả Tâm.
Nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng , a dua xu nịnh của phụ nữ thì Tư Đồ Viêm không thể không thừa nhận sự quật cường của Lâm Khả Tâm chinh phục *** của anh .
Tuy rằng cô không muốn thoả hiệp nhưng dù sao cũng chính mình làm bể bình hoa của người ta , lại nghe anh nói trong lòng lo lắng không thôi: "Tôi sẽ không tính toán , này 600 vạn tôi nhất định sẽ trả lại nhưng cho tôi chút thời gian , nếu anh không đồng tình thì đi tố cáo tôi cũng được , cuộc sống này đều có công lý , tôi không tin pháp luật chỉ đứng về phía nhà giàu."
Nói xong , Lâm Khả Tâm lại hiện ra một cỗ cảm giác hiên ngang lẫm liệt.
Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm bỗng nhiên cảm thấy có vài phần
thưởng thức , nhưng điểm thưởng thức này chính là sự chán ghét trong đáy lòng của anh , anh thật muốn nhìn xem lúc Lâm Khả Tâm quỳ dưới chân mình cầu xin tha thứ thì còn có thể hiên ngang lẫm liệt vậy không?
Bởi vì anh không nói gì , Lâm Khả Tâm nhìn sự trầm mặt của anh , đợi chờ đáp án của anh , cô không thể không thừa nhận người đàn ông trước mắt này rất khí suất , nhưng chỉ cần ngĩ đến sự bá đạo lãnh khốc của anh thì cô hận không thể tránh xa anh càng xa càng tốt .
Aida , nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại giao cho loại đê tiện tiểu nhân này , cô thật đúng là có đủ xui xẻo , rủi ro ..
Bất quá , nửa ngày Tư Đồ Viêm cũng không nói gì , mà Lâm Khả Tâm cũng không tính sẽ xuống nước , vì thế cô xoay người thựa dịp anh chưa phản ứng liền nhanh chân chạy đi.
Nhưng Lâm Khả Tâm cũng không biết đối với Tư Đồ Viêm , con mồi mà anh đã coi trọng thì làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên khi cô đi được 2 bước , liền nghe âm thanh của Tư Đồ Viêm từ phía sau truyền đến: " Đứng lại"
Nhìn theo bóng dáng của cô , Tư Đồ Viêm không vui nhướn chân mày, anh nhớ rõ anh chưa đồng ý cho cô đi , hừ !
Âm thanh của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm cả kinh , cước bộ cũng không tuỳ vào ngừng lại , trong lòng rất sợ nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ bộ dáng bình tĩnh , không quay đầu nói :"Mặc kệ anh đồng ý hay không , tôi đã nói rồi , hiện tại tôi phải đi" . Lâm Khả Tâm nói xong, lại mại khai bộ tử tiếp tục hướng về cửa lớn mà đi
"Kia nếu tôi nói,ở đây nơi nào cũng có gắn camera thì sao?"
Quả nhiên, lời nói của Tư Đồ Viêm có tác dụng, vừa nghe đến lời này, Lâm Khả Tâm liền lập tức dừng lại.
"Ý của anh là. . . . . . ?"
Lâm Khả Tâm quay đầu lại, khó tin nhìn Tư Đồ Viêm.
"Nghe gì nghĩa đó." Tư Đồ Viêm nở nụ cười gian xảo , nhưng nụ cười này cũng mang theo hàm xúc uy *** .
Lâm Khả Tâm tổng cảm thấy như mình tiến vào vết nứt lưng , nhất thời lạnh từ đầu đến chân.
Cái này thảm , không nghĩ tới người kia cư nhiên lắp đặt camera trong phòng? Nếu không có thì cô không hề do dự mà rời đi , nhưng chính là có camera nên những chuyện tối hôm qua của hai người anh đã nắm trong tay .
Lâm Khả Tâm biết , hiện tại anh đang giữ yếu điểm của cô , nên không dám đấu lại anh , bằng không thì đoạn ghi hình của hai người sẽ nhanh mà truyền lên mạng ...
Phẫn nộ cùng kích động tình tự cùng nhau đánh úp lại làm cho Lâm Khả Tâm nhất thời rối loạn tay chân , cô thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt.
Qua một hồi lâu, Lâm Khả Tâm mới mở miệng nói ra hai chữ —— "Tiểu nhân!"
Nghe thấy Lâm Khả Tâm mắng mình , Tư Đồ Viêm thậm chí không giận mà anh ngược lại còn bật cười: "đúng , tôi thừa nhận tôi là một tiểu nhân , tôi cũng không ngại làm một tiểu nhân đâu"
Dù sao cô ấy có suy nghĩ tới lui thế nào để lật ngược tình thế , rốt cuộc cũng không thoát khỏi quỷ kế của anh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc