Ác Ma Chi Sủng - Chương 69

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Sắc mặt Tư Minh Dạ lạnh lùng, trên người lộ ra một tia sát khí, Tân Vũ không nhịn được lui về phía sau một bước. Trong lòng cảm thán, không hổ là điện chủ U Minh Điện !
Kiều Bối Nhi đưa tay vỗ vỗ tay bên hông cười nói, “Năm trăm vạn ? Tôi thật đáng giá a !” Kỳ thật nếu là những người khác ra tay chỉ sợ không cần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng muốn Ám Dạ ra tay chi phí đương nhiên phải cao một ít.
Có lẽ là Vân Thiên cự tuyệt làm cho Kiều Tịch Nhan phẫn nộ rồi ? Cho nên mới tìm tới Ám Dạ. Kiều Tịch Nhan này chính là một đại tiểu thư cả ngày không có việc gì, cư nhiên lại hoang phí năm trăm vạn mua mạng của cô, thật đúng là không tiếc. Chắc hẳn còn có công lao của Đồng Uyển Dao.
Kiều gia ! Món nợ này vẫn là nên từ từ tính, cứ bắt đầu từ Kiều Tịch Nhan đi !
Kiều Bối Nhi khoát tay nói, “Cô đi tìm Tiểu Bạch đi !”
Lúc trước Tân Vũ điện thoại không chỉ nói cho cô biết cô ấy đem bằng chứng Lục Mạn Nhã ám sát cô giao cho Vũ Văn Lạc, cũng kể khổ với cô cô ấy để ý Lãnh Dạ Bạch. Nhưng vì Ám Dạ cần chỉnh đốn gấp cho nên không có thời gian cho cô ấy theo đuổi.
Ám Dạ dù sao cũng không phải tổ chức bình thường, mặc dù Vân Huyên làm chủ lâu như vậy nhưng trụ sở vẫn còn. Tuy thời gian không lâu nhưng hiện tại Ám Dạ cũng dần dần trở lại quỹ đạo, nếu đã không sao đương nhiên có thể nói chuyện yêu đương.
Tân Vũ lại không giống Diệp Hạm thẹn thùng như vậy. Cười quyến rũ, trong mắt đều là khó xử, không biết Lãnh Dạ Bạch có biết mình đã bị người ta nhớ thương hay không ?
Nhìn Tân Vũ đi xa, Kiều Bối Nhi mới nhìn Tư Minh Dạ, vẻ mặt vô tội hỏi, “Dạ, anh hẳn sẽ không để ý nga ?”
Dù sao cô cũng không phải bị anh thu phục, anh hẳn là không ngại thủ hạ của cô câu mất hai thủ hạ đắc lực của anh chứ !
Tư Minh Dạ đưa tay xoa nhẹ đầu cô cười nói, “Đó là tự do của bọn họ !”
Tuy tứ đại đường chủ cùng Lãnh Dạ Bạch là người của anh nhưng cũng không phải bán mình, anh sao có thể không cho phép người ta yêu đương ?
Bệnh viện Lam thị
“Bùi Diệc ! Cậu muốn mưu sát a !” Nam Cung Liệt không biết nói gì nhìn người dính chặt mình. Làm ơn ! Anh là đang bị thương a !
Bùi Diệc lần này thật sự rất say, hoàn toàn xem thường Nam Cung Liệt rống giận mà chỉ ôm anh ngủ.
Nam Cung Liệt gỡ tay cậu ta nhưng vốn không gỡ ra. Nhìn Bùi Diệc nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Ngu ngốc !” Anh không nghĩ tới mình biến mất vài ngày Bùi Diệc lại ngay cả chuyện tìm ૮ɦếƭ cũng làm ra. Chẳng lẽ đi theo lão đại lâu quá lâu cho nên bị ảnh hưởng sao ?
“Cốc cốc…”
“Anh… Là em !”
Nam Cung Liệt lên tiếng, “Vào đi !”
Phạm Bảo Nhi nhìn bộ dáng hai người đang ôm cùng nhau thì cười đến ái muội, Nam Cung Liệt liếc xem thường, “Bảo Nhi…”
Phạm Bảo Nhi cười nói, “Hóa ra Tiểu Diệc cũng là chim nhỏ nép vào người nha !” Không phải sao ? Bùi Diệc ôm chặt thắt lưng của Nam Cung Liệt, đầu tựa vào vai anh, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến. Nhìn Bùi Diệc, chim nhỏ nép vào người ? Người này mà cũng có lúc ngoan thật ! Nhìn vẻ mặt Phạm Bảo Nhi ái muội, Nam Cung Liệt không thể không nhắc nhở, “Bảo Nhi, em có phải đã quên chính sự hay không ?”
“A ! Đúng rồi, em là có việc muốn thông báo cho Tiểu Diệc nhưng bây giờ nhìn anh ấy thế này…”
Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày “Chuyện gì?”
Phạm Bảo Nhi trực tiếp đem ý Tư Minh Dạ nhắn cho Nam Cung Liệt, sau đó xòe tay ra, “Em đi tìm Tiểu Tư !”
“Cậu không sao chứ ?” Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng Bùi Diệc giống như rất khó chịu thì có chút lo lắng, cậu ấy rốt cuộc uống bao nhiêu ? Thấy thế nào cũng là bị nặng hơn so với anh.
Bùi Diệc xoa đầu, nhíu mày nói, “Đau đầu !”
Nam Cung Liệt cười nói, “Đáng đời !” Sau đó nhấn nút gọi ở bên giường, trực tiếp thúc giục Lam Tư nhanh chóng đến đây.
Lam Tư thật phiền ૮ɦếƭ, mấy người này thật là không phúc hậu. Biết rõ anh bề bộn nhiều việc nhưng mỗi lần có chút biến động nhỏ đều thúc giục anh đến, “Không ૮ɦếƭ được ! Tôi phải về biệt thự, các cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt !” Lão đại còn chờ anh kiểm tra thân thể giúp chị dâu nhỏ a !
“Tê… Bùi Diệc ! Cậu lại phát điên cái gì a ?” Nam Cung Liệt rất hoài nghi anh cả người bị thương có thể càng dưỡng càng nghiêm trọng hay không !
Bùi Diệc thả lỏng một chút lực đạo, trầm giọng nói, “Nam Cung Liệt, mạng của cậu là tôi cứu, không có sự cho phép của tôi không cho phép ૮ɦếƭ !”
“Cậu nghĩ rằng tôi muốn ૮ɦếƭ a ?”
Bùi Diệc hung tợn nhìn cậu, “Cậu muốn ăn đòn có phải không ?” Cư nhiên dám làm trái anh !
“Được được ! Tôi không ૮ɦếƭ là được rồi chứ gì !”
Hai người nằm yên lặng, Nam Cung Liệt đột nhiên hỏi, “Chị dâu nhỏ sao không đến thăm tôi ?”
Bùi Diệc quay đầu nhìn về phía cậu, có chút chua nói, “Chị dâu nhỏ vì sao phải tới thăm cậu ? Cậu đừng quên, bây giờ chị dâu nhỏ mang thai !” Hơn nữa cho dù không mang thai thì sao nhất định phải tới thăm cậu ta ? Có anh ở đây cậu ta còn bất mãn cái gì ?
Nam Cung Liệt kỳ quái nhìn anh, đưa tay sờ trán của anh, vẻ mặt hoài nghi hỏi, “Bùi Diệc, cậu không phát sốt chứ ?”
“Nam Cung Liệt !”
Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn anh rồi thản nhiên nói, “Vân Phong Khinh có đồ muốn tôi giao cho chị dâu nhỏ !”
“Vân Phong Khinh ?”
“Đúng vậy ! Nếu không phải Vân Phong Khinh cứu tôi một mạng thì tôi thật sự thịt nát xương tan ! Tê… Cậu nhẹ chút !” Nam Cung Liệt có chút bất đắc dĩ, Bùi Diệc động một chút liền ôm anh thật chặt, e là vết thương của anh thật sự sẽ càng ngày càng nghiêm trọng !
Bùi Diệc vội vàng buông tay ra, “Không có việc gì chứ ?”
Nam Cung Liệt tức giận nói, “Không ૮ɦếƭ được !”
Bùi Diệc nhíu mày, đột nhiên tiến đến ngửi ngửi trên người cậu, “Liệt, trên người cậu là mùi gì ?” Làm sao có thể trở nên thơm như vậy ? Hơn nữa giống như mùi trên người phụ nữ.
Nam Cung Liệt nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nhíu mày nói, “Hình như là mùi trên người Vân Phong Khinh.” Trong biệt thự của Vân Phong Khinh có một loại hoa mà anh chưa từng gặp qua, giống như mùi hương này. Trên người Vân Phong Khinh hình như cũng mang theo mùi này.
“Cái gì ?!” Bùi Diệc không bình tĩnh !
Nam Cung Liệt đưa tay xoa lỗ tai, “Cậu làm sao vậy ?” Lỗ tai cũng sắp bị chấn điếc rồi !
Trong mắt Bùi Diệc đều là nguy hiểm, “Thành thật khai báo ! Cậu và Vân Phong Khinh làm cái gì ?”
Nam Cung Liệt đẩy anh ra, “Bệnh thần kinh !” Anh còn chưa nghi ngờ cậu ta và Mạc Mạc như thế nào vậy mà cậu ta cư nhiên nghi ngờ anh và Vân Phong Khinh ? Thật là bệnh mà !
Đúng rồi, ngày hôm qua Mạc Mạc cũng ở đó, cuối cùng bọn họ dường như đều đã quên cô ta !
Bùi Diệc cúi đầu rầu rĩ nói, “Liệt, tôi biết là tôi một bên tình nguyện kéo cậu xuống nước, nếu cậu hối hận… Tôi đây…”
Nam Cung Liệt đạp một cước qua, “Ai nói tôi hối hận ?”
Bùi Diệc giống như càng thêm khổ sở, cười khổ nói, “Cậu cho tới bây giờ cũng chưa có nói yêu tôi. Tôi biết cậu chẳng qua là đồng tình với tôi mà thôi, nhưng tôi không muốn sự đồng tình của cậu. Nếu cậu không thương tôi… Tôi…”
Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng anh thương tâm muốn ૮ɦếƭ liền tức giận quát, “Bùi Diệc cậu bệnh thần kinh a ! Cậu làm sao đáng giá tôi đồng tình chứ ? Ai nói tôi không thương cậu ?”
Khóe miệng Bùi Diệc giương lên, ôm cậu ấy cọ cọ, vẻ mặt ái muội nói,“Liệt, tôi biết cậu yêu tôi yêu đến không thể tự kềm chế, cậu không nói tôi cũng biết. Tôi nhất định sẽ không bội tình bạc nghĩa với cậu, cậu yên tâm đi.”
Nam Cung Liệt oán hận trừng mắt vẻ mặt đắc ý của người nào đó, có chút nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên, Bùi Diệc đã khôi phục lại vẻ không đáng yêu như thường rồi !
Bởi vì Nam Cung Liệt chưa thích hợp xuất viện nên Bùi Diệc cũng ở lại trong bệnh viện. Nhưng thật ra anh cũng không quên nhiệm vụ Tư Minh Dạ giao cho anh nên trực tiếp đem phòng bệnh của Nam Cung Liệt trở thành văn phòng.
“Cốc cốc…”
Nam Cung Liệt tựa vào giường, cầm một quả táo nhàn nhã cắn. Nghe tiếng đập cửa trực tiếp gọi, “Bùi Diệc, mở cửa !”
Bùi Diệc từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Cậu không đi mở sao ?” Anh rất bận có biết không ?
“Tôi bị thương !” Cũng không biết là ai không cho cậu xuống giường !
Bùi Diệc nhận mệnh đi mở cửa, bởi vì anh làm cho Nam Cung Liệt không cẩn thận thổ lộ nên dưới sự giận dữ của Nam Cung Liệt, mấy ngày nay liền hết sức có thể sai bảo anh.
“Lão đại… chị dâu nhỏ…”
Nam Cung Liệt thấy Tư Minh Dạ và Kiều Bối Nhi liền muốn nhảy xuống giường, sắc mặt Bùi Diệc trầm xuống, “Nam Cung Liệt ! Cậu xuống giường thử cho tôi xem !”
Chân Nam Cung Liệt sắp ***ng tới mặt đất lại nhanh chóng rụt về, vẻ mặt buồn bực thầm nói, “Nào có nghiêm trọng như vậy ? Tôi cũng không phải sắp ૮ɦếƭ !” Dưỡng vài ngày cậu đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ha ha…” Kiều Bối Nhi cười to ra tiếng, e sợ thiên hạ không lưỡi cô nói, “Nam Cung Liệt, nói như thế nào anh cũng là đồ đệ của tôi, sao có thể luôn bị Bùi Diệc đàn áp chứ ? Cần phản kháng biết không ?”
“Chị dâu nhỏ…” Hai người cùng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, đều là bộ dáng rất bất đắc dĩ.
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Dạ, bọn họ thật ăn ý !”
Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười. Sợ cô mệt nên ôm cô ngồi xuống sô pha ở bên cạnh rồi mới nhìn hướng Bùi Diệc hỏi, “Thế nào ?”
Bùi Diệc cười nói, “Một Kiều thị mà thôi ! Kiều Nghị hẳn rất nhanh sẽ tìm tới cửa !”
Kiều Bối Nhi lười biếng tựa trong lòng Tư Minh Dạ hỏi, “Vũ Văn Lạc đâu ?”
Nhắc tới Vũ Văn Lạc, sắc mặt Bùi Diệc có chút khó coi. Vũ Văn Lạc cũng là huynh đệ của anh nhưng lại cùng Hắc Diễm bang cấu kết với nhau làm việc xấu. Thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ Nam Cung Liệt, anh không có khả năng cho rằng chuyện gì cũng không xảy ra.
“Vũ Văn Lạc hai ngày nay không có hành động, hẳn là tự cho thời gian để lão đại tỉnh ngộ !” Anh nhìn ra Vũ Văn Lạc cũng không muốn liều mạng với lão đại để mất cả chì lẫn chài, nhưng lại không cam lòng. Tuyệt Thế truyền ra tin xấu, trên giang hồ lại truyền ra tin đường chủ U Minh Điện đã ૮ɦếƭ, xem ra Vũ Văn Lạc cho rằng lão đại bây giờ phải chịu áp lực rất lớn, có khi đang sứt đầu mẻ trán mới đúng. Có lẽ cậu ta cho rằng lão đại có nhiều khả năng sẽ buông tha chị dâu nhỏ !
Kiều Bối Nhi ý cười đầy mặt ôm Tư Minh Dạ cọ cọ, “Dạ, anh nói em đi tham gia hôn lễ của chị, chị ấy có hoan nghênh không ?” Nhất định sẽ rất hoan nghênh đi ! Thật vất vả đoạt mất chồng của cô, đương nhiên sẽ muốn gặp cô để khoe khoang rồi.
Tư Minh Dạ nhíu mày, “Em muốn đi ?” Anh lo lắng đương nhiên là vấn đề an toàn của Kiều Bối Nhi.
Kiều Bối Nhi buồn bực chu miệng, đưa tay sờ bụng, “Vậy quên đi !” Cũng không thể để cho cục cưng cùng cô mạo hiểm.
“Không có việc gì, muốn đi thì đi đi !” Tư Minh Dạ không muốn cô không vui, có anh đi cùng, cẩn thận một chút hẳn là không có việc gì.
“Đúng rồi, chị dâu nhỏ, tôi có vật này cho chị !” Nam Cung Liệt lấy ra hoa tai Vân Phong Khinh đưa anh rồi nói, “Vân Phong Khinh bảo tôi nói với chị cô ấy muốn làm mẹ nuôi của đứa nhỏ. Đây là lễ vật cho đứa nhỏ !”
Nam Cung Liệt lại muốn xuống giường nhưng kết quả bị Bùi Diệc ấn trở về. Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, cậu thật sự không có nghiêm trọng như vậy được không ?
Kiều Bối Nhi từ trên tay Bùi Diệc tiếp nhận hoa tai kim cương kia, nhìn hỏi, “Này có tác dụng gì ?” Vân Phong Khinh đưa lễ vật không có khả năng chỉ là đẹp mắt mà thôi.
“Này cô ấy chưa nói !”
“Cốc cốc…”
Nam Cung Liệt đang muốn sai bảo Bùi Diệc, kết quả còn chưa nói ra Bùi Diệc liền nói, “Cửa không có khóa !” Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt có chút tiếc nuối, trong mắt Bùi Diệc không khỏi lộ ra mỉm cười.
Lam Tư đi vào cái gì cũng không nói mà chỉ ngồi xuống ở một bên, anh vốn là đến cùng Kiều Bối Nhi nhưng vài ngày chưa tới bệnh viện nên anh mới có thể bớt chút thời gian đi kiểm tra. Phạm Bảo Nhi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
Kiều Bối Nhi sờ bụng, nói “Dạ, cục cưng sắp đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm !”
Phạm Bảo Nhi cười nói, “Chị dâu nhỏ, là chị đói bụng a !”
Kiều Bối Nhi đưa tay kéo Tư Minh Dạ bước đi, trước kia khẩu vị của cô cũng không có tốt như vậy, sau khi mang thai mới như vậy cho nên ăn nhiều hơn đương nhiên là bị cục cưng ăn !
Lam Tư đương nhiên cũng chỉ có thể nhận mệnh đi theo, Phạm Bảo Nhi hướng về phía Nam Cung Liệt nói, “Anh, anh dưỡng thương cho tốt, em có rảnh lại đến thăm anh !”
Nam Cung Liệt nhìn cô hớn hở chạy theo Lam Tư thì lắc đầu nói, “Có Lam Tư ở đây chỉ sợ em ấy vĩnh viễn không rảnh !”
Bùi Diệc nhíu mày, chuẩn bị tiếp tục công tác thì Nam Cung Liệt năm hình chữ đại trên giường, mệt mỏi nói, “Tôi muốn ăn táo !”
Động tác Bùi Diệc dừng lại, “Cậu không phải mới ăn một trái sao ?”
“Tôi muốn ăn nữa không được sao ?”
Bùi Diệc nhận mệnh cầm gọt một quả táo, xem ra Nam Cung Liệt lần này thật là tính sổ với anh ! Kỳ thật ngẫm lại, tuy anh luôn khi dễ cậu nhưng hẳn là, có lẽ cũng không phải quá đáng lắm ?
Nam Cung Liệt hai tay gối sau đầu, bắt chéo chân, trên mặt trẻ con đều là đắc ý.
Bùi Diệc nhìn cậu bộ dáng tiểu nhân đắc chí thì nhíu mày, đột nhiên tiến đến trước mắt cậu, “Liệt, cậu chưa từng nghe qua vui quá hóa buồn sao ?”
Nam Cung Liệt nghiêm mặt liếc mắt nhìn cây dao gọt trái cây, “Uy, cậu cẩn thận một chút, tôi cũng không muốn hủy dung !”
Bùi Diệc không chút để ý giật giật dao trên tay, câu môi nói, “Cậu không phải đối với mặt mình rất không hài lòng sao ?”
Nam Cung Liệt đột nhiên nhắm mắt lại, “Vậy cậu động thủ đi ! Nhưng sau khi hủy dung tôi không biết có thể luẩn quẩn nhảy lầu tự sát trong lòng hay không… Ngô…”
“Tê… Bùi Diệc, cậu cầm tinh con chó a !” Nam Cung Liệt sờ khóe miệng bị cắn đau, thật hết nói.
Bùi Diệc giơ dao gọt trái cây trên tay lên, trầm giọng nói, “Nam Cung Liệt, cậu dám ૮ɦếƭ, tôi liền dám tiên thi !”
Nam Cung Liệt rất muốn nói, nếu giống tình huống lần này cậu sẽ không giữ thi thể cho anh tiên thi. Nhưng ngẫm lại vẫn là không nên chạm đến vết sẹo của anh !
Bùi Diệc thấy cậu không phản bác, sắc mặt dễ coi một ít. Cúi đầu muốn hôn cậu nhưng tiếng chuông di động luôn không thức thời, luôn vang ở thời điểm không nên vang.
Thấy tên hiện trên di động, sắc mặt Bùi Diệc hơi trầm xuống. Ấn nút nghe, nghe xong chốc lát Bùi Diệc một câu cũng chưa nói lập tức cúp điện thoại. Nhìn về phía Nam Cung Liệt hỏi, “Liệt, đây là phòng bệnh số mấy ?”
“Số sáu !”
Trong mắt Bùi Diệc có chút nghi hoặc, người quan trọng nhất của anh không phải Nam Cung Liệt sao ? Vậy phòng bệnh số năm là ai ?
Người điện thoại tới là Vũ Văn Lạc. Từ sau khi Vũ Văn Lạc bắt đầu đối phó Tư Minh Dạ, bọn họ không có tiếp tục liên nữa. Trong lòng Vũ Văn Lạc cũng rõ anh lựa chọn gây sự với Tư Minh Dạ cũng liền lựa chọn là kẻ thù với Bùi Diệc, quan hệ bọn họ không có khả năng giống như lúc trước.
Bùi Diệc có chút không rõ Vũ Văn Lạc đang làm cái quỷ gì nhưng nghe giọng cậu ta hình như rất nghiêm túc.
Cầm trong tay quả táo đã gọt xong đưa cho Nam Cung Liệt, Bùi Diệc nhíu mày nói, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Nam Cung Liệt cũng không hỏi anh là chuyện gì, lấy quả táo cắn một miếng rồi thản nhiên nói, “Cẩn thận một chút.” Hiện tại bọn họ bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta lo lắng !
Bùi Diệc gật đầu. Đi đến phòng bệnh số năm liền đưa tay gõ cửa. Mở cửa là Vũ Văn Lạc, thấy Bùi Diệc, Vũ Văn Lạc có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy ?” Anh vừa mới gọi điện thoại cho cậu ta thì cậu ta liền xuất hiện, thật sự là quá nhanh.
“Rốt cuộc chuyện gì ?”
Vũ Văn Lạc để cho cậu đi vào, Bùi Diệc thấy rõ người trên giường thì ngẩn người, “Mạc Mạc ?”
Vũ Văn Lạc mở miệng nói, “Tôi thấy cô ấy té xỉu ở ven đường cho nên đưa cô ấy tới bệnh viện. Bác sĩ nói là thương tâm quá độ lại bị chứng bệnh kén ăn làm cho dinh dưỡng không đủ.” Anh vẫn nghĩ rằng Mạc Mạc là người làm cho Bùi Diệc động tình nên nói là người quan trọng nhất của cậu ta cũng không quá đáng.
Sắc mặt Mạc Mạc rất tái nhợt, nhìn qua rất tiều tụy. Thấy Bùi Diệc trong mắt xẹt qua một tia sáng, “Diệc…” Bùi Diệc nhìn cô, nhíu nhíu mày.
Bùi Diệc mới vừa đi không lâu, cửa phòng lại bị người mở ra. Nam Cung Liệt nghĩ là Bùi Diệc đã trở lại nhưng không ngờ người đến là Vân Thiên.
Nam Cung Liệt nhíu mày, “Vân Môn chủ hình như có chút không lễ phép !” Ngay cả cửa cũng không gõ.
Vân Thiên đứng thẳng người, “Tôi đến gặp Bùi Diệc !”
“Bùi Diệc có cái gì tốt ?”
“Bùi Diệc không nằm viện sao ?”
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị hóc táo, thật vất vả mới hết nghẹn, có chút bó tay hỏi, “Vân Môn chủ là từ đâu nhận được tin ?” Bị thương là cậu, Bùi Diệc chỉ là người tiếp khách có được không ?
Vân Thiên sửng sốt một chút, “Bùi Diệc không có việc gì sao ? Nhưng tôi nhận được tin cậu ấy ở bệnh viện nghỉ ngơi đã mấy ngày rồi !” Anh còn tưởng rằng Bùi Diệc uống rất nhiều rất tới sắp ૮ɦếƭ rồi chứ !
Nam Cung Liệt lại dựa vào giường, liếc xem thường nói, “Vân Môn chủ có thể yên tâm, tên tai họa kia không ૮ɦếƭ được !”
Vân Thiên ngẩn người, do dự hỏi, “Cậu và Bùi Diệc…”
Còn chưa nói dứt câu đã thấy Nam Cung Liệt nhanh chóng lăn một vòng từ trên giường xuống. Đồng thời S***g dưới đầu gối đã cầm trong tay và bắn một phát ra ngoài cửa sổ.
Vân Thiên đi đến cửa sổ nhìn, sắc mặt trầm xuống, sau đó thấy Nam Cung Liệt bị thương không khỏi hỏi, “Cậu không sao chứ ?”
Nam Cung Liệt nhìn cánh tay của mình, “Không có việc gì, chỉ là xướt qua da một chút !” Xem ra Hắc Diễm bang đã biết tin cậu không ૮ɦếƭ. Cũng đúng, anh sau khi trở về liền chạy đi tìm Bùi Diệc, còn ở quán bar ***. Tuy đó là địa bàn của Vân Môn nhưng quán bar trước nay luôn lẫn lộn tốt xấu, có cơ sở ngầm của Hắc Diễm bang cũng rất bình thường.
“Làm sao vậy ?” Lam Tư mở cửa ra liền thấy cảnh tượng này.
Nam Cung Liệt thấy anh có chút kinh ngạc, “Cậu không phải đi rồi sao ?”
Lam Tư âm thanh lạnh lùng nói, “Lão đại sợ chị dâu nhỏ đói bụng quá nên ăn ngay trong bệnh viện !…”
Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ cũng đi đến, Nam Cung Liệt ngẩn người, “Lão đại, chị dâu nhỏ, sao hai người cũng đã trở lại ?” Cơm nước xong cũng nên về biệt thự mới đúng chứ !
Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ ôm ngồi xuống, vuốt cái bụng phình to rồi nói,“Lúc nãy là đói bụng thôi ! Ăn no xong đương nhiên trở lại !” Cô mới không muốn sớm như vậy đã trở về biệt thự đâu, luôn ở biệt thự sẽ bị nghẹn ૮ɦếƭ !
Nhìn vết thương trên tay Nam Cung Liệt, Kiều Bối Nhi nhíu mày hỏi, “Người Hắc Diễm bang ? Bùi Diệc đâu ? Anh ấy sao bỏ lại cậu một mình ?”
Còn không chờ Nam Cung Liệt trả lời, Kiều Bối Nhi đột nhiên lộ ra một tia cười gian. Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra trong khoảng thời gian này cô thật sự có chút nhàm chán.
*****
“Diệc…” Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc, trong mắt đều là đau lòng.
Vũ Văn Lạc nhìn hai người thì lên tiếng nói, “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước !”
“Không cần, tôi còn có việc !” Bùi Diệc nhìn Mạc Mạc, thản nhiên nói, “Em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Bùi Diệc !” Mạc Mạc mắt rưng rưng nhìn anh, “Ở cùng em một chút cũng không được sao ?”
Bùi Diệc đang muốn nói gì tiếng chuông di động lại vang lên, “Lam Tư, chuyện gì ?”
Lam Tư lạnh giọng nói, “Người Hắc Diễm bang xuất hiện, Liệt cậu ấy…”
Bùi Diệc biến sắc, “Liệt làm sao vậy ?”
Lam Tư trầm mặc một chút mới nói, “Cậu vẫn là tự mình đến xem đi !”
Bùi Diệc trong lòng căng thẳng, trực tiếp liền xông ra ngoài. Anh chẳng qua là ra ngoài một lát, Liệt nhất định không có việc gì !
Sắc mặt Mạc Mạc càng thêm tái nhợt, Nam Cung Liệt vừa xảy ra chuyện anh liền khẩn trương như vậy, cô ngay cả một người đàn ông cũng không bằng sao ?
Trong mắt Vũ Văn Lạc có chút đăm chiêu, thấy Mạc Mạc cũng muốn đi theo Bùi Diệc ra ngoài anh cũng không có ngăn cản. Anh cũng muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc