Ác Ma Chi Sủng - Chương 42

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Tư Minh Dạ nói như không sao cả,“Cửa phòng đã quên khóa nhưng cửa phòng tắm đã khóa, em có thể yên tâm !”
Cô có thể yên tâm mới là lạ ! Kiều Bối Nhi trừng mắt anh một cái, thở hổn hển nhỏ giọng,“Anh dừng lại cho em !”
Tư Minh Dạ dứt khoát áp lên miệng cô, Kiều Bối Nhi chỉ có thể giương mắt nhìn. Nghe tiếng bước chân đã tới cửa nên cô không dám có hành động. Tư Minh Dạ thấy cô như thế, khóe miệng nhịn không được giơ lên, lam mâu thâm thúy nhìn cô, đáy mắt lại mang theo một tia đau khổ không dễ phát hiện.
Kiều Bối Nhi ngẩn ra, tránh tay anh ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói,“Xin lỗi…” Cô hẳn là vừa tỉnh lại nên trở về, không nên để cho anh chờ lâu như vậy, đợi đến tuyệt vọng.
Lúc tỉnh lại trong đầu lập tức nhớ lại tất cả nhưng Vũ Văn Lạc luôn canh chừng cô, nên cô đơn giản mà giả mất trí nhớ, sau đó sau một phen lo lắng thì quyết định theo Vũ Văn Lạc trở về. Vốn tưởng rằng ba, bốn ngày anh sẽ không có chuyện gì, cũng không nghĩ…
“Xin lỗi…” Hóa ra anh yêu cô so với cô cảm giác được càng nhiều hơn.
“Hư…” Tư Minh Dạ dừng động tác lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, dịu dàng nói,“Không phải lỗi của em !” Trong mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, người tổn thương cô anh nhất định sẽ không bỏ qua !
Kiều Bối Nhi hít mũi, rầu rĩ nói,“Rõ ràng chính là lỗi của em… Em có thể sớm trở về một chút !”
Tư Minh Dạ nhìn cô thái độ thành khẩn nhận sai, khóe miệng nhịn không được giơ lên,“Vậy lần sau không thể tái phạm, biết không ?”
Kiều Bối Nhi vội vàng gật đầu,“Em cam đoan sẽ không !”
“Cốc cốc…”
“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc có chút nghi hoặc, anh sao giống như nghe thấy Bối Nhi đang nói chuyện nói ai ?
Kiều Bối Nhi bị hoảng sợ, cô cư nhiên đã quên bên ngoài còn có người, xong rồi ! Sẽ không nghe thấy chứ ?
Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng cô kinh hoảng không khỏi bật cười, tiến đến bên tai cô, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nói nhỏ,“Bé cưng, hóa ra Dạ đế dễ mất đi bình tĩnh như vậy.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.
Kiều Bối Nhi nháy mắt tỉnh táo lại, nhíu mày, rất nghiêm túc nói,“Mặc kệ đối mặt loại nguy hiểm nào em cũng có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại !” Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra ? Chút việc nhỏ như vậy cũng có thể làm cho cô thất kinh ?
“Bối Nhi, em đang nói chuyện với ai ?” Ngoài cửa, Vũ Văn Lạc xác định anh nghe Bối Nhi đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ cô đang nói cái gì.
Kiều Bối Nhi lại bị dọa, trong mắt có chút ảo não, cô sao lại quên ngoài cửa còn có một người chứ ?
“Bối Nhi…” Thanh âm Vũ Văn Lạc lại truyền đến, mang theo một tia lo lắng.
Tư Minh Dạ nhéo mặt của cô, khẽ cười nói,“Bé cưng, em nếu không lên tiếng chỉ sợ cậu ta sẽ xô cửa vào đó !”
Kiều Bối Nhi vẻ mặt buồn bực, trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói,“Anh nói!”
Tư Minh Dạ bật cười,“Anh nói ? Em xác định muốn anh nói ? Vậy được rồi…”
Kiều Bối Nhi vội vàng đưa tay ngăn miệng anh lại, nói với ngoài cửa,“Tôi tự nói với mình !” Dù sao cô hiện tại mất trí nhớ, ngây ngốc, làm ra việc ngốc gì cũng đều rất bình thường.
Vũ Văn Lạc mặc dù có chút hoài nghi nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười. Bối Nhi hiện tại chỉ sợ căn bản không biết gạt người, hơn nữa cô làm sao có thể ở trong phòng tắm giấu một người đây ? “Vậy em nhanh ra đi, mẹ nói muốn nói chuyện với em một chút !”
Vũ Văn Lạc vốn đi gặp Lục Mạn Nhã, không nghĩ Lục Mạn Nhã cư nhiên đột nhiên nói muốn trò chuyện với Kiều Bối Nhi, hơn nữa xem bộ dáng của bà dường như đang dần dần chấp nhận Kiều Bối Nhi, chuyển biến như vậy tự nhiên khiến Vũ Văn Lạc thấy rất vui !
“Nga, được !”
“Anh ở đây chờ em !” Vũ Văn Lạc cư nhiên đứng ở cửa phòng tắm, cũng không dời bước.
Kiều Bối Nhi hết chỗ nói rồi, anh ta không phải có bệnh a ? Nhìn về phía Tư Minh Dạ, chu miệng hỏi,“Làm sao bây giờ ?”
Tư Minh Dạ nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau đó trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, đột nhiên hỏi,“Nếu anh không phải anh, em sẽ làm sao ?”
Kiều Bối Nhi có chút choáng váng, cái gì là “anh không phải anh” ? Tư Minh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hướng dẫn,“Nếu là tình huống như bây giờ nhưng anh không phải Tư Minh Dạ, hiện tại em không thể để cho Vũ Văn Lạc phát hiện, em nên làm gì bây giờ ?”
Theo sự hướng dẫn của anh mà suy nghĩ, Kiều Bối Nhi nháy mắt ra kết luận,“Này thật đơn giản, anh ở trong phòng tắm, em ra ngoài dẫn Vũ Văn Lạc đi là anh có thể lén rời khỏi.”
Nghe vậy, Tư Minh Dạ trong mắt đều là ý cười,“Thế vì sao vừa rồi không thể nghĩ được ?”
“Em…” Đúng vậy ! Rõ ràng là chuyện rất đơn giản ! Kiều Bối Nhi nghiêm túc phản tỉnh lại một chút, rầu rĩ nói,“Em trở nên lười biếng suy nghĩ !” Cô căn bản không có suy nghĩ, hoàn toàn chờ anh nói cho cô biết làm như thế nào.
Tư Minh Dạ cười ở trên môi cô hôn một cái,“Như vậy tốt lắm !” Anh thích cô ỷ lại vào anh.
Bởi vì có anh ở đây nên cô không cần bắt mình bình tĩnh, mặc kệ như thế nào anh đều che chở cho cô, cũng không phải để cho mình suy nghĩ nhiều như vậy, anh sẽ nói cho cô biết làm như thế nào vì đối với anh hoàn toàn tin cậy.
Kiều Bối Nhi kéo tóc, nhíu mày nói,“Như vậy dường như không tốt lắm !” Có thể đến lúc đó biến thành chân tôm yếu đuối không ?
Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nói,“Như vậy rất tốt !”
Thật sự rất tốt ? Dùng tiến để lui a ! Đầu của cô thật sự sẽ không rỉ sét ? Ngô… Cô tốt hơn nên để ý chuyện Ám Dạ, như vậy đầu sẽ không bị rỉ sét !
Tư Minh Dạ ôm cô đi ra bồn tắm lớn, nhỏ giọng nhắc nhở nói,“Em nếu không đi ra ngoài Vũ Văn Lạc sẽ phải tiến vào !”
Kiều Bối Nhi quấn lấy áo tắm, thấy vết thương trên vai Tư Minh Dạ, nhíu mày,“Nhớ rõ bôi thuốc !”
“Uh.” Tư Minh Dạ kéo cô qua hôn, sau đó mới đứng ở phía sau cửa.
Kiều Bối Nhi mở cửa ra liền thấy Vũ Văn Lạc, bất mãn chu miệng,“Đây là phòng của tôi !”
Vũ Văn Lạc dịu dàng cười, đưa tay muốn sờ đầu cô lại bị Kiều Bối Nhi né tránh, không khỏi nhíu mày, tuy rằng đã quen cô né tránh nhưng sau khi nhìn thấy cô cùng Tư Minh Dạ thân mật như vậy, anh sẽ không thể tâm bình khí hòa chấp nhận rồi, vì sao Tư Minh Dạ có thể cùng cô gần gũi như vậy ? “Bối Nhi, chúng ta là vợ chồng !”
Kiều Bối Nhi rõ ràng cảm giác được hơi thở phía sau cửa có chút thay đổi, không dấu vết nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“Vợ chồng là cái gì ?”
Vũ Văn Lạc nhìn cô nói,“Vợ chồng nên ở cùng phòng !”
Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, trên người lãnh khí lại nặng một phần, Kiều Bối Nhi bĩu môi nói,“Nhưng tôi thích một người một phòng !”
Vũ Văn Lạc còn muốn nói cái gì cuối cùng lại nhịn, chỉ thở dài một tiếng, nói,“Nhanh thay quần áo, mẹ vẫn còn đang chờ đấy !”
“Nga…” Kiều Bối Nhi rầu rĩ lên tiếng, sau đó kỳ quái nhìn anh.
Vũ Văn Lạc nghi hoặc hỏi,“Làm sao vậy ?”
Kiều Bối Nhi dùng ánh mắt cho kẻ ngốc nhìn về phía anh,“Tôi muốn thay quần áo, anh đương nhiên phải đi ra ngoài a !”
“Anh là chồng em !”
“Anh là nam, tôi là nữ, nam không thể nhìn lén nữ thay quần áo, bằng không chính là sắc lang !”
Vũ Văn Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ,“Được rồi ! Anh đi ra ngoài chờ em !”
Nhìn Vũ Văn Lạc ra ngoài Kiều Bối Nhi rất nhanh liền khóa cửa phòng, bĩu môi, sau đó nhớ tới cái gì liền chạy nhanh đến bên gương nhìn nhìn, Tư Minh Dạ từ trong phòng tắm đi ra, ôm lấy cô từ phía sau, vừa hôn cổ cô vừa nói,“Yên tâm, anh không có để lại dấu !” Giọng điệu kia sao nghe mất hứng như thế.
Kiều Bối Nhi xoay người ôm cổ anh, nhìn anh, sau đó lại hôn trên môi anh, khẽ cười,“Chỉ có thể ủy khuất anh tạm thời ℓàм тìин nhân bí mật !”
Tư Minh Dạ hừ lạnh một tiếng, *** tắm cô ra, cúi đầu liền ở trước *** cô lưu lại một dấu, không vui nói,“Lấy được vật kia liền ly hôn !”
Kiều Bối Nhi mắt đầy vô tội,“Như vậy có phải rất vô tình không ?”
Thấy Tư Minh Dạ trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm, Kiều Bối Nhi vội vàng hôn lên môi anh, đưa anh ấn lên giường ngồi xong liền tìm hộp thuốc, giúp anh bôi thuốc.
Sau đó mới lấy quần áo ra chuẩn bị mặc ra ngoài ứng phó bà già kia thì Tư Minh Dạ lại lấy quần áo trong tay cô, đem kéo cô vào lòng,“Anh giúp em mặc !”
Kiều Bối Nhi gật đầu, yên tâm thoải mái tùy ý anh đùa nghịch, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Trong phòng khách, Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, Vũ Văn Lạc ngồi bên cạnh cô, bên kia Lục Mạn Nhã cùng Kiều Tịch Nhan ngồi cùng nhau.
“Bối Nhi a ! Cô thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao ?” Lục Mạn Nhã vẻ mặt dịu dàng nhìn cô hỏi.
Kiều Bối Nhi gật đầu. Lục Mạn Nhã đột nhiên đứng dậy, đem Vũ Văn Lạc kéo qua ngồi cùng Kiều Tịch Nhan, sau đó mình ngồi cạnh Kiều Bối Nhi, kéo tay cô, tình ý sâu xa,“Bối Nhi, phải biết rằng vợ nhà Vũ Văn không dễ làm, cô hiện tại đã quên, cái gì cũng không thể không biết, nếu đi ra ngoài sẽ làm Lạc mất mặt !”
Kiều Bối Nhi trừng mắt nhìn, đáng thương hỏi,“Thế làm sao bây giờ ?” Không đợi Lục Mạn Nhã trả lời, lại đột nhiên cao hứng nói,“Tôi đã biết, tôi không ra ngoài thì được rồi !”
Lục Mạn Nhã nhíu mày, cười nói,“Đứa ngốc, không ra cửa sao được ? Lạc phải tham dự rất nhiều tiệc R*ợ*u, chẳng lẽ cô muốn nó dẫn theo người phụ nữ khác đi tham gia sao ?”
Vũ Văn Lạc nhíu mày, cũng đúng ! Bối Nhi quả thực có rất nhiều thứ cần học, trước kia anh vốn không dẫn cô tham dự tiệc R*ợ*u, cũng không để cho cô học cái gì, nhưng sau này khẳng định là tránh không được, vẫn là mẹ nghĩ đến chu đáo !
Kiều Bối Nhi vẻ mặt nghi hoặc hỏi,“Vì sao không thể dẫn theo người phụ nữ khác ?”
Kiều Tịch Nhan chen vào nói,“Em gái ngốc, chẳng lẽ Lạc cùng người phụ nữ khác ra ngoài xã giao, để một mình em ở nhà em sẽ không ghen sao ?”
Kiều Bối Nhi rất thành thật nói,“Sẽ không a !” Hừ ! Muốn bảo cô học này nọ ? Vừa thấy thì biết hai người phụ nữ này không có lòng tốt, bảo đảm nhất định sẽ chỉnh cô !
Vũ Văn Lạc sắc mặt không tốt lắm, cô không thèm để ý anh và người phụ nữ khác ở chung một chỗ sao ? “Bối Nhi, em thật sự không thèm để ý ?”
Kiều Bối Nhi nhìn Vũ Văn Lạc sắc mặt khó coi, vẻ mặt buồn rầu kéo tóc, cuối cùng bộ dáng không suy nghĩ cẩn thận như cũ, hỏi,“Vì sao phải để ý a ? Anh hiện tại không phải cũng cùng chị ở một chỗ sao ? Tôi không có ghen a !”
Nghe vậy Vũ Văn Lạc sắc mặt thoáng dịu đi, cô hiện tại căn bản cái gì cũng đều không hiểu, anh làm sao có thể so đo với cô đây ?
Lục Mạn Nhã đột nhiên chắc chắn nói,“Được rồi Bối Nhi, cô nhất định phải học, tôi sẽ tìm thầy cho cô !” Kiều Tịch Nhan ánh mắt lộ ra một chút vui sướng khi người gặp họa, mà Vũ Văn Lạc cũng không phản đối.
Kiều Bối Nhi nhíu mày, thật muốn giải quyết bà già này ! Chỉ mong bà ta đừng làm quá đáng, nếu không cô cũng không dám cam đoan tính mình tốt thế nào ! Đang nghĩ tới, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nhìn người từ trên lầu đi xuống, ngọt ngào kêu,“Anh…”
“Tư tổng…”
Tư Minh Dạ ngồi xuống sô pha Kiều Bối Nhi lập tức đi qua, đem Tiểu Hùng tựa vào trong lòng anh, ôm cánh tay của anh đung đưa, móm miệng,“Anh, Bối Nhi không muốn học này nọ…”
Tư Minh Dạ vuốt tóc của cô, yêu chiều nói,“Vậy không cần học !”
Kiều Bối Nhi lập tức mặt mày hớn hở,“Anh tốt nhất !”
Vũ Văn Lạc trong lòng có chút không vui, ai nhìn vợ của mình cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy có thể không ghen không ? Nếu Tư Minh Dạ là anh trai ruột Bối Nhi thì tốt quá, vấn đề là, sao mới quen anh trai mà quan hệ lại tốt như vậy ?
Lục Mạn Nhã nhíu mày nói,“Tư tổng, cậu là tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, nói vậy cậu cũng có thể hiểu rõ mà thông cảm khó xử của Lạc. Thân là tổng tài, bên ngoài xã giao là không thể thiếu, nếu đến lúc đó Lạc dẫn theo một người phụ nữ cái gì cũng đều không biết tham dự tiệc R*ợ*u, vậy sẽ dẫn tới chuyện cười như thế nào ?”
Tư Minh Dạ trong mắt xẹt qua một tia không vui, bảo bối của anh làm sao không tốt ? Kiều Bối Nhi ở trong lòng bàn tay anh nhéo nhéo ý bảo anh nguôi giận.
Tư Minh Dạ lười biếng tựa vào sô pha, cả người lại lộ ra một cảm giác ngang ngược, âm thanh lạnh lùng nói,“Em gái của Tư Minh Dạ có ai dám chê cười ?”
Lục Mạn Nhã cứng lại, trong lòng không vui vì Kiều Bối Nhi lại tìm được chỗ dựa vững chắc, Tư Minh Dạ này thật đúng là không thể đắc tội !
Vũ Văn Lạc có chút không vui nói,“Tư tổng, Bối Nhi là vợ của tôi, tôi biết đối với cô ấy thế nào là tốt nhất. Cô ấy hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không thể để cô ấy có cuộc sống cứ mơ hồ như vậy !”
Tư Minh Dạ đối với cậu vẫn không cao hứng, lạnh giọng cười,“Cho nên liền ép cô ấy làm chuyện mình không thích ? Cậu rốt cuộc là vì muốn tốt cho cô ấy hay vì mặt mũi của mình ? Nếu cậu cảm thấy cô ấy không xứng với cậu thì ly hôn là được, tôi vẫn nuôi nổi cô ấy !”
“Anh…” Vũ Văn Lạc sắc mặt trở nên rất khó xem, trầm giọng nói,“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi !”
Tư Minh Dạ sắc mặt cũng khó coi, quay đầu trừng Kiều Bối Nhi, vì sao anh không danh không phận ? Chỉ có một thân phận anh trai giả !
Kiều Bối Nhi vô tội sờ mũi, ngây ngốc cười,“Bối Nhi thích anh nhất !”
Tư Minh Dạ sắc mặt tốt một ít, dịu dàng hỏi,“Bé cưng, em nói em muốn học không ?”
“Em…” Kiều Bối Nhi nhìn Tư Minh Dạ, lại nhìn Vũ Văn Lạc, rầu rĩ nói,“Vậy Bối Nhi vẫn học là được !”
Tư Minh Dạ hơi nhíu mày mà Vũ Văn Lạc trong lòng lại thật cao hứng, xem ra trong lòng Bối Nhi vẫn là anh quan trọng nhất ! Nhưng ngay sau đó liền thấy Kiều Bối Nhi nhìn Tư Minh Dạ hỏi,“Anh dạy em được không ?”
Tư Minh Dạ rất dứt khoát gật đầu nói,“Được !”
Vũ Văn Lạc lại không vui,“Bối Nhi, anh dạy cho em được không ?”
Kiều Tịch Nhan vội vàng nói,“Lạc, anh làm sao có thời gian a ?” Không thể để cho Vũ Văn Lạc dạy, bằng không chẳng phải là lấy đá tự đập vào chân mình sao ? Đến lúc đó bọn họ bồi dưỡng cảm tình, còn cô làm gì a ?
Vũ Văn Lạc nhíu mày, anh quả thực không có thời gian, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền nhìn Kiều Bối Nhi,“Bối Nhi, không thể phiền Tư tổng nga ! Tư tổng rất bề bộn nhiều việc !” Anh không có thời gian, Tư Minh Dạ chẳng lẽ còn có thời gian sao ?
Tư Minh Dạ nhếch môi, không chút để ý nói,“Vũ Văn tổng tài nếu có việc trực tiếp tìm Bùi Diệc thì được rồi !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc