Ác Ma Chi Sủng - Chương 35

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

“Chị dâu nhỏ, chị xác định chỉ cần xa một chút lão đại sẽ không tức giận sao ?” Lão đại ý muốn chiếm hữu rất mạnh không như bình thường !
“Ách… Cái kia…” Hạ Duy Y khó xử kéo tóc, ủy khuất nói, “Nhưng người ta muốn chơi !”
Mọi người liếc nhau, có chút do dự, đột nhiên Nam Cung Liệt cười tủm tỉm nói, “Vậy chị đừng nói cho lão đại biết, còn nếu không may bị lão đại phát hiện, chị nói là chị muốn chơi, biết không ?”
Những người khác vẻ mặt hắc tuyến, này không phải rõ ràng để cho chị dâu nhỏ chịu tiếng xấu thay cho người khác sao ?
Hạ Duy Y cao hứng gật đầu, “Được !” Không ai thấy đáy mắt cô chợt lóe qua tia giảo hoạt.
Mọi người đồng thời đổ mồ hôi lạnh, cư nhiên dễ lừa như vậy ? Nhìn Hạ Duy Y bộ dáng cao hứng, trong lòng bọn họ không khỏi có chút cảm giác tội ác.
Nam Cung Liệt ho khan một tiếng, trong lòng an ủi chính mình, anh không phải cố ý hãm hại chị dâu nhỏ, hơn nữa nếu là lời chị dâu nhỏ nói, lão đại nhất định sẽ không làm gì cô, nhưng nếu là bọn họ, nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thảm ! “Đến, chúng ta bàn kế hoạch một chút !”
Mấy người ghé vào nhau nói nhỏ thật lâu, sau đó tách ra. Bùi Diệc trên mặt có chút lo lắng, tuy rằng không phải rất quá đáng nhưng hiện lúc này, hiểu lầm thêm hiểu lầm, khó bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề a !
Nam Cung Liệt lại là cao hứng phấn chấn, đảo mắt thấy anh dáng vẻ lo lắng, trên mặt tươi cười biến mất, nghiêm túc nói, “Diệc, cậu hẳn là hiểu được thân phận của chúng ta không được xem là rõ ràng, nếu giữa hai người cảm tình không đủ kiên định, khó bảo đảm cô ta sẽ không bị người có ý lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cậu mất mạng !”
Bùi Diệc thở dài một tiếng, “Tôi hiểu !”
Hạ Duy Y rất H**g phấn, “Chúng ta khi nào thì hành động ?”
Ách ? Lời này sao làm cho bọn họ cảm thấy chị dâu nhỏ cũng là người thuộc hắc đạo ? Nhưng chị dâu nhỏ thân phận không rõ, thân thủ lại tốt như vậy, nói không chừng thật sự là người thuộc hắc đạo. Hy vọng không phải kẻ địch mới tốt, nếu không lão đại…
“Uy uy, các anh sao không nói lời nào ?”
“Thế ngày mai đi ! Ngày mai lão đại sẽ đi công ty !” Bùi Diệc thật chủ động định ra thời gian, dù sao một người một ải thử thách vốn trốn không thoát, sớm ૮ɦếƭ sớm đầu thai !
Nhìn bộ dáng Hạ Duy Y hai mắt tỏa sáng H**g phấn, Lãnh Dạ Bạch buồn cười nhắc nhở, “Y Y, em có phải đã quên ông chủ rồi không ?”
“Đúng nga !” Hạ Duy Y lấy lại tinh thần, vội vàng bưng sữa lên lầu.
Vừa định đưa tay mở cửa, kết quả cửa phòng lại tự mở, Tư Minh Dạ nhìn cô, nhíu mày hỏi, “Sao lâu như vậy ?” Còn tưởng rằng đã đi đâu mất chứ !
Hạ Duy Y cầm sữa trong tay đưa cho anh, chu miệng nói, “Người ta chơi bên dưới một chút !”
Tư Minh Dạ nhíu mày, ở dưới một chút ? Lần này có chút lâu rồi.
Hạ Duy Y đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, vươn ngón út ra so, “Thật là một chút xíu !”
Tư Minh Dạ bật cười, ôm cô đi vào trong phòng, trên sô pha ngồi xuống. Ngửa đầu liền uống hết sữa đã nguội, cúi đầu liền thấy Hạ Duy Y không chớp mắt nhìn anh liền nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, “Làm sao vậy ?”
Hạ Duy Y nháy mắt mấy cái, đột nhiên đưa tay ôm cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn dán lên bạc môi đang giương của anh, vươn đầu lưỡi *** ***. Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, chế trụ cái gáy của cô, lưỡi dài linh hoạt chui vào trong miệng cô tùy ý *** quấy nhiễu.
Sau một lúc lâu, Tư Minh Dạ mới nhẹ nhàng buông cô ra, “Bé cưng, muốn anh không ?” Tiếng nói trầm thấp mang theo quyến rũ ૮ɦếƭ người.
Hạ Duy Y mơ mơ màng màng gật đầu, hoàn toàn đã quên mình kỳ thật chỉ muốn hôn một chút mà thôi.
Tư Minh Dạ ở môi cô hôn một chút, một tay ôm lấy cô đi ra thư phòng, hướng về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Cung Liệt cùng Bùi Diệc ở phòng khách chờ, nhưng đợi hơn nữa ngày cũng không thấy người xuống lầu. Nam Cung Liệt hoài nghi hỏi, “Diệc, cậu xác định hôm nay lão đại sẽ đi công ty ?”
Bùi Diệc không chút để ý nói, “Chờ một chút đi ! Từ khi có chị dâu nhỏ, lão đại muộn đã thành thói quen !”
Trong phòng trên lầu, Tư Minh Dạ đem người trong lòng hôn đánh thức, dịu dàng dỗ, “Bé cưng, tỉnh tỉnh, hôm nay phải đi công ty nga !”
Hạ Duy Y mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Không muốn, người ta rất mệt !”
Tư Minh Dạ nhìn người cô đầy dấu hôn, do dự một chút, sau đó đứng dậy xuống giường, cũng không miễn cưỡng cô, dù sao hai ngày này Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt đều rảnh. Còn có Lãnh Dạ Bạch, nếu ba người cũng không xem được một người, vậy cần ném về tổng bộ huấn luyện cho tốt một chút. Hơn nữa từ lần trước, trên người Hạ Duy Y đã được trang bị thiết bị truy tìm, không sợ cô đi mất.
Nhìn Tư Minh Dạ xuống lầu, Nam Cung Liệt hì hì cười, “Lão đại đi ạ !” Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn anh một cái, vừa muốn nói gì, Nam Cung Liệt liền chủ động nói, “Lão đại yên tâm, chúng tôi sẽ để ý chị dâu thật tốt !”
Tư Minh Dạ híp mắt, tầm mắt khóa chặt cậu, Nam Cung Liệt trong lòng căng thẳng, lão đại không phải hoài nghi cậu chứ ? Ngay khi Nam Cung Liệt sắp không kiên trì được nữa, không đánh đã khai, Tư Minh Dạ rốt cục thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài.
Nam Cung Liệt thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, “Nguy hiểm thật !”
Bùi Diệc không chút khách khí cười ra tiếng, “Ai bảo cậu đắc ý vênh váo chứ ?”
Nam Cung Liệt vừa muốn nói gì, sau đó lại ngậm miệng, chỉ cười đến có chút quỷ dị. Bùi Diệc run lên, không cần đoán cũng biết Nam Cung Liệt suy nghĩ chuyện gì.
Bùi Diệc thức thời không mở miệng nữa, nếu chọc tới Nam Cung Liệt, một lát cậu ta khẳng định sẽ chỉnh anh rất ác !
Hai người đợi một lúc lâu, Nam Cung Liệt nghi hoặc hỏi, “Chị dâu nhỏ sao còn chưa xuống ? Không phải đã quên chuyện hôm nay chứ ?”
Bùi Diệc nhún vai, anh làm sao mà biết ?
Lại đợi một lát, Nam Cung Liệt thật sự nhịn không được, nếu không nhanh lên, đến lúc đó lão đại trở về phát hiện liền thảm, “Chúng ta đi lên xem !”
“Cốc cốc…” Không phản ứng ?
“Ầm ầm…”
Nghe tiếng phá cửa như trời long đất lở kia, Hạ Duy Y rất bất mãn lập tức ngồi dậy, mê man ngồi trừng một lát mới lấy áo ngủ mặc vào, kéo cửa thật mạnh, rất bất mãn nhìn hai người trước mắt.
Tuy rằng Hạ Duy Y mặc áo ngủ, nhưng trên cổ, xương quai xanh, cánh tay, chỗ nào cũng chi chít dấu hôn, hai người rốt cuộc biết cô vì sao đứng dậy không nổi !
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt ho khan hai tiếng, “Chị dâu nhỏ, chị đã quên hôm nay còn có việc sao ?”
“Có việc ?” Hạ Duy Y nghi hoặc nhíu mày, sau đó nhớ tới chuyện hôm qua, kinh hô, “A… Tôi đã quên !” Bởi vì hôm qua lúc cô ý loạn tình mê, mơ mơ màng màng mà làm một màn chủ động, kết quả Tư Minh Dạ kích động, luôn quấn lấy cô từ ban ngày ép đến nửa đêm, cô sao còn nhớ rõ chuyện gì ? “Chờ một chút, tôi thay quần áo !”
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Nam Cung Liệt sờ mũi, đột nhiên cười nói, “Như vậy cũng không sao !” Vỗ vai Bùi Diệc, Nam Cung Liệt không có hảo ý cười, “Diệc, như vậy nhìn qua có phải càng ái muội không ?” Chị dâu nhỏ toàn thân dấu vết khẳng định không che được !
Bùi Diệc vẻ mặt đau khổ, trong lòng ai thán, anh thật lo lắng anh sẽ hoàn toàn thất tình !
Hạ Duy Y nhìn chính mình trong gương, dấu vết đầy người căn bản không che được, mặc dù mặc áo sơ mi dài tay, tóc cũng xõa ra nhưng chỉ cần cô vừa động, dấu trên cổ liền lộ ra, Hạ Duy Y càng không ngừng kéo tóc muốn che lại. Đột nhiên động tác dừng lại, nhìn người trong gương, vẻ mặt nghi hoặc thì thào tự nói,“Tại sao nhất định phải che ?” Lại nhìn, xoay người thoải mái ra cửa.
Nam Cung Liệt nhìn cô vẻ mặt cao hứng nói,“Đi thôi !”
Xe dừng lại trước quán cà phê, Hạ Duy Y ló đầu ra nhìn,“Nơi này tôi đã tới rồi nha!” Nơi này chính là Thủy Niên, lần trước cô ở đây chỉnh Hứa Nhã Lệ xấu xa.
Nam Cung Liệt hắc hắc cười nói,“Tôi đã bảo An Thụy điều tra xong, Mạc Mạc hôm nay sẽ đến đây làm ! Đi thôi !”
Hạ Duy Y vẻ mặt H**g phấn, Bùi Diệc lại là vẻ mặt không tình nguyện. Ba người đi vào quán cà phê, chọn một vị trí thu hút, Bùi Diệc ngồi cùng Hạ Duy Y, Nam Cung Liệt thì tìm vị trí thuận tiện quan sát ngồi xuống, cảnh cáo liếc mắt Bùi Diệc một cái, để cho anh đừng phá hỏng !
Thực không khéo, người đến phục vụ bọn họ vừa vặn là Mạc Mạc. Bùi Diệc nghiêm một chút, nhận ánh mắt cảnh cáo của Nam Cung Liệt, trong lòng phát khổ.
Mạc Mạc nhìn hai người, sắc mặt có chút tái nhợt, vốn nghe Lam Tư nói xong cô định tìm Bùi Diệc hỏi rõ nhưng lại tìm không gặp anh, di động cũng không có người nghe. Đó là bị bốn người khác ra lệnh cưỡng chế không cho phép nghe !
Cô nghĩ anh còn tức giận nhưng xem ra chỉ sợ anh vốn không có thời gian tức giận đi ? Nhìn dấu trên cổ Hạ Duy Y, Mạc Mạc cảm thấy rất chói mắt, đâm vào mắt cô đến phát đau, muốn rơi lệ.
Bùi Diệc không nhìn biểu tình Mạc Mạc, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng hỏi,“Y Y, em thích cà phê gì ?”
Hạ Duy Y chống cằm, chu miệng nói,“Tôi muốn uống sữa !”
Bùi Diệc run run khóe miệng, nào có người đặc biệt chạy đến quán cà phê vì uống sữa. Nhưng chị dâu nhỏ có lối suy nghĩ khác với người bình thường, nói không chừng chính bởi dạng này, lão đại tim lạnh như băng mới có thể bị cô làm tan đi ! Bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn về phía Mạc Mạc, thản nhiên nói,“Một ly sữa, một ly lam sơn !” Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Duy Y.
Mạc Mạc cúi đầu, không muốn để cho người ta thấy hốc mắt cô đỏ lên. Anh cư nhiên làm bộ như không biết cô, là vì cô gái kia sao ? Cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật thảm thương, yêu ai không yêu lại cố tình yêu một play boy, thật là tự chà đạp mình mà !
Hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi, muốn làm bộ như không biết cô cũng có thể ! Cô sẽ không vì một người đàn ông ngay cả tôn nghiêm đều vứt bỏ !
Một lát sau, Mạc Mạc bưng khay đi tới, đem sữa đặt trước mặt Hạ Duy Y, lại đem cà phê đặt trước mặt Bùi Diệc, nhẹ giọng nói,“Hai vị mời từ từ dùng !”
Bùi Diệc không để ý đến cô, chỉ là vẻ mặt yêu chiều nhìn Hạ Duy Y, bị buộc !
Hạ Duy Y đột nhiên hướng anh ngoắc Ng'n t, Bùi Diệc sửng sốt một chút, sau đó đưa đầu đến gần, Hạ Duy Y tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói,“Bùi Diệc, anh rất giả !”
Bùi Diệc run khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, rất giả sao ? Lão đại bình thường không phải đều như vậy sao ? “Thật sự…” Rất giả sao ? Hạ Duy Y nghiêm túc gật đầu.
Nhìn hai người thân thiết không coi ai ra gì, Ng'n t Mạc Mạc cầm lấy khay không ngừng siết chặt, đầu Ng'n t trở nên trắng bệch. Sau đó xoay người rời đi, lưng rất thẳng, mang theo kiêu ngạo của cô, chỉ là một người đàn ông mà thôi, không có anh, cô vẫn là cô !
Nam Cung Liệt mày nhíu lại, vẻ mặt không vui. Cô gái này, hỏi một câu sẽ ૮ɦếƭ sao ? Anh biết Bùi Diệc lần này nghiêm túc cho nên cũng không có muốn làm khó dễ cô gái này, chỉ cần cô ta mở miệng hỏi thì xem như qua cửa rồi, nhưng bây giờ cô ta có ý gì ? Tính cứ như vậy bỏ qua sao ? Thế Diệc trong lòng cô ta rốt cuộc là gì ? Chẳng lẽ so với mặt mũi cô ta còn kém hơn sao ?
Thân phận bọn họ khẳng định có không ít bí mật, nếu không có một chút tín nhiệm, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đem đối phương phủ quyết, hai người làm sao có thể lâu dài ?
Hạ Duy Y nhìn Bùi Diệc trên mặt cười khổ, thật cẩn thận hỏi,“Bùi Diệc, anh không sao chứ ?”
Bùi Diệc lắc đầu,“Không có gì.”
Nhìn bộ dáng anh khổ sở, Hạ Duy Y ôm sữa, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại uống một hớp. Lén nhìn anh, không dám nói lời nào, cô rất sợ sẽ chọc anh khóc.
Im lặng thật lâu, Bùi Diệc mới thì thào hỏi,“Chị dâu nhỏ, lần trước lúc chị cùng lão đại cãi nhau, lão đại hỏi chị vì sao phải đi, chị sao trả lời thành thật như vậy, không sợ mất mặt sao ?”
“Anh là nói tôi cùng Dạ đánh nhau lần đó sao ? Lần đó là tôi không tốt !” Hạ Duy Y kéo tóc, tự kiểm điểm,“Giống như mỗi lần cãi nhau tôi đều chọc Dạ đau lòng, cho nên tôi quyết định về sau không cãi nhau với anh ấy nữa !”
Bùi Diệc thật hết cách, vì sao mỗi lần hỏi cô một đằng, cô lại trả lời một nẻo vậy ? Hạ Duy Y nhìn anh bộ dáng hết cách, lại bổ sung,“Mặt mũi lại không đáng tiền, tôi rất tức giận nhưng Dạ cũng rất đau lòng. Vậy tôi nhất định phải cho anh ấy biết tôi vì sao tức giận, anh ấy mới giải thích rõ thôi !” Lại kéo tóc, Hạ Duy Y cười khổ,“Anh không nên hỏi tôi, tôi cũng không biết nói như thế nào.”
Bùi Diệc nhìn cô bộ dáng buồn rầu, lắc đầu, chị dâu nhỏ mặc dù có khi ngây ngốc nhưng lão đại rất hạnh phúc ! Mà anh cùng Mạc Mạc, có lẽ thật sự không thích hợp ! Mạc Mạc vì từ nhỏ mồ côi cha, trong nhà cũng không giàu có, cô so với người bình thường đều phải mạnh mẽ, lòng tự trọng càng mạnh hơn, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng cô cái gì cũng không nói anh làm sao có thể biết ? Tựa như lần trước, nếu không phải Lam Tư giải thích, anh căn bản không rõ cô vì sao lại đột nhiên đưa ra lời chia tay.
Liệt nói đúng, thân phận bọn họ không rõ ràng, nếu Mạc Mạc không thể toàn tâm tín nhiệm anh, rất có thể sẽ bị người có ý lợi dụng. Anh không sao nhưng anh không thể liên lụy anh em của mình, không thể liên lụy lão đại !
Thời gian bọn họ ở chung cũng không xem là ngắn, anh hiện tại không yêu cầu cô toàn tâm tín nhiệm anh, chỉ cần lúc cô có điều hoài nghi có thể hỏi anh một chút, không cần trực tiếp đem anh phủ quyết là tốt rồi. Chẳng lẽ tới nay lâu như vậy, anh thật lòng nỗ lực cô thật sự một chút cũng không cảm giác được sao ?
Hạ Duy Y đem ly sữa uống hết, sau đó ôm ly không nhìn Bùi Diệc thất thần, thật sự nhịn không được quay đầu nhìn Nam Cung Liệt liếc mắt một cái. Nam Cung Liệt thở dài một tiếng, anh không nghĩ tới Mạc Mạc ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được. Một cửa này rõ ràng cũng rất đơn giản, Lam Tư không phải nói lúc cậu ta giải thích đã đề cập qua sao ?
Cậu ta hiện tại khuyên cũng vô dụng, đạo lý Diệc cũng hiểu được, cậu ta chính là cần thời gian mà thôi.
Tình thế đang khi im lặng, đột nhiên một bà cụ đi đến trước mặt Hạ Duy Y, điềm đạm hỏi,“Cô gái, đây là chồng cô sao ?” Không đợi Hạ Duy Y trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Bùi Diệc, tình ý sâu xa,“Chàng trai, cô gái này rất tốt, cậu cần phải quý trọng, ngàn lần đừng phụ lòng cô ấy nga ! Một nhà ba người sống cho tốt, đừng nghe lời bà phù thủy kia nói !” Bà cụ nói xong, cười tủm tỉm kéo bạn già của mình đi.
“Cạc cạc…” Một đám quạ đen bay qua.
Nam Cung Liệt cố gắng nghẹn cười, hai vai không ngừng run run, xem ra hình ảnh chị dâu nhỏ lần trước bị ức hiếp giành được không ít người đồng tình a !
Đột nhiên Nam Cung Liệt khựng lại, sắc mặt đại biến,“Lão… Lão đại…” Trời ạ ! Lão đại sao nhanh như vậy tìm đến đây rồi ? Xong đời !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc