Ác Ma Chi Sủng - Chương 30

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Tư Minh Dạ trong mắt cũng lộ ý cười, trên mặt biểu tình rất dịu dàng, Lãnh Dạ Bạch nhìn anh một cái, lại nhìn về phía băng ghi hình vẫn còn đang phát, trong lòng rất vui.
Sau khi dặn dò một ít việc, Tư Minh Dạ đứng lên hướng đi lên lầu, nhìn bóng dáng anh rời đi, Nam Cung Liệt thở dài nói,“Tôi còn muốn chị dâu nhỏ chỉ bảo chỉ bảo a!” Nhưng sư phụ của anh thật sự rất lười, lão đại chiếm giữ cô mạnh mẽ như vậy, cậu không dám cả ngày quấn lấy cô !
Lam Tư cùng Bùi Diệc nhìn cậu một cái, cùng phun ra ba chữ,“Cuồng chịu ngược!”
Nam Cung Liệt hừ lạnh nói,“Các cậu biết cái gì ? Tôi cái này gọi là tiến tới !”
Tư Minh Dạ đi vào phòng, nhìn người cuộn như con tôm, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, xốc chăn lên, đem cô trần trụi ôm lấy. Hạ Duy Y lầm bầm một tiếng, hướng sát tới trong lòng anh, hai mắt cố gắng mở một khe hở,“Dạ… Buồn ngủ quá…”
Tư Minh Dạ trìu mến hôn môi cô, nhẹ giọng dỗ nói,“Ngoan, hôm nay phải đi công ty !”
“Nga…” Bất mãn cọ cọ trước *** anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Hạ Duy Y trong trạng thái mơ mơ màng màng rửa mặt xong, mặc quần áo, bị Tư Minh Dạ ôm xuống lầu.
An Thụy, Lam Tư còn có Nam Cung Liệt đều đi rồi, Lãnh Dạ Bạch cũng đi làm việc của mình, chỉ còn lại Bùi Diệc lười biếng dựa vào sô pha, chờ Tư Minh Dạ cùng đi công ty.
Nhìn người trong lòng Tư Minh Dạ như cũ ngủ say không biết chuyện gì, Bùi Diệc lắc đầu nói,“Lão đại, anh sao lại muốn mang theo chị dâu nhỏ đi công ty vậy ?”
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn cậu một cái, Bùi Diệc thức thời câm miệng, Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi ra ngoài. Anh vốn lo lắng một mình cô ở biệt thự, dù sao cũng từng có sát thủ xông vào, hơn nữa Hạ Duy Y từng rời nhà trốn đi, anh làm sao có thể lại để cho cô rời xa tầm mắt của anh, chỉ có đem cô đặt bên người anh mới có thể yên tâm.

Trong bệnh viện, Hứa Nhã Lệ ân cần giúp Tần Nhu lột quýt, ý cười đầy mặt,“Tiểu Nhu, bác sĩ nói, con khôi phục rất tốt, sẽ không lưu lại di chứng gì, rất nhanh thì có thể xuất viện !”
“Ân.” Tần Nhu gật gật đầu, có chút không yên lòng, cô nằm viện tới nay Tư Minh Dạ vẫn chưa tới gặp cô, ngay cả điện thoại cũng không điện một lần, hơn nữa khi cô bị thương, sự vô tình của anh, cô đã rõ Tư Minh Dạ đã hoàn toàn quên cô nhưng cô cũng không thể cứ bỏ qua như vậy. Cô trong lòng không cam tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu không thể bám lấy Tư Minh Dạ, đợi người kia tìm được cô…
Nghĩ đến đó ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, cô không muốn tiếp tục trải qua khoảng thời gian sống không bằng ૮ɦếƭ ! Lúc trước bị người kia hấp dẫn, cô không có đường lui cùng anh ta ra nước ngoài. Nhưng đến nước ngoài mới biết được, dịu dàng chẳng qua là vẻ ngoài của anh ta, trên thực tế anh ta cũng là xã hội đen lãnh khốc tàn nhẫn, người tình vô số, đối mỗi một người đều dịu dàng như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, mà bản thân cô cũng lĩnh hội sự vô tình của anh ta.
Nhớ tới quãng thời gian đen tối kia, cô cả người liền phát run, ánh mắt càng phát ra kiên định, cô nhất định phải để cho Tư Minh Dạ lại yêu thương cô ! Cô từng nghe người kia nói qua, có thể có tư cách trở thành đối thủ của anh ta chỉ có điện chủ U Minh Điện cùng Dạ đế Ám Dạ. Thủ lĩnh Dạ đế Ám Dạ quá mức thần bí, không có người biết diện mạo thật của cô ta, ngay cả cô ta là nam hay nữ cũng không có người biết. Điện chủ U Minh Điện cũng thần bí như vậy, nhưng gần đây đã nghe đồn, tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế Tư Minh Dạ là điện chủ U Minh Điện, mặc dù nghe đồn như vậy nhưng lại thật giả khó phân. Nhưng Tần Nhu lại nhận định Tư Minh Dạ chính là điện chủ U Minh Điện, lúc trước cô chỉ biết Tư Minh Dạ là pha lẫn hắc đạo, hơn nữa nay nghe đồn như vậy, khẳng định là anh !
Trong lòng cô cũng kỳ vọng là anh, như vậy cô mới có hy vọng !
Đè nén suy nghĩ trong lòng, Tần Nhu nhìn Hứa Nhã Lệ dịu dàng cười nói,“Bác gái đối với con thật tốt !”
Hứa Nhã Lệ lột quýt đưa cho cô, vẻ mặt hiền lành,“Đứa ngốc, rất nhanh sẽ là người một nhà, bác gái không đối với con tốt thì tốt với ai ?”
Tần Lôi vừa đến liền thấy một cảnh ấm áp này, ha ha cười nói,“Tiểu Nhu, về sau cần phải hiếu thuận bác gái con thật tốt.”
Tần Nhu nhỏ giọng nói,“Con đã biết !”
“Ha ha… Tiểu Nhu thẹn thùng !”
Tần Nhu đỏ mặt gắt giọng,“Cha !”
Tần Lôi ngồi xuống giường bệnh, thở dài,“Tiểu Nhu, mẹ con mất sớm, cha cũng bận chuyện công ty, lơ là con, thấy con hạnh phúc cha rất an tâm !”
Tần Lôi biết Tư Minh Dạ là tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, trong giới kinh doanh lăn lộn lâu như vậy, tất nhiên biết năng lực Tư Minh Dạ, nên đối với con rể này rất vừa lòng. Ông cũng không biết chuyện lúc trước Tần Nhu đính hôn với Tư Minh Dạ, Tần Nhu cũng không có nói cho Tần Lôi biết chuyện cô cùng người xã hội đen kia, càng không có nói cho ông biết cô bị thương cũng có liên quan tới Tư Minh Dạ. Bởi vì cô sợ cô là con gái R*ợ*u của Tần Lôi ông sẽ sốt ruột, sẽ phản đối cô gả cho Tư Minh Dạ, sợ sẽ hỏng chuyện !
Hơn nữa kể từ đó, Tư Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ cũng đối cô lòng mang cảm kích nên càng thêm hết lòng giúp cô, cớ sao mà không làm !
Tần Lôi tuy rằng yêu thương đứa con gái này nhưng phần lớn tinh lực đều đặt trên công tác, đối với Tần Nhu thật sự biết rất ít.
Lúc trước Tần Nhu sở dĩ đính hôn cùng Tư Minh Dạ, chẳng qua là vì thấy có cô gái có chủ ý với Tư Minh Dạ. Tần Nhu không cam lòng người của mình bị người ta mơ tưởng nên mới đưa ra đính hôn. Khi đó cô nghĩ đến Tư Minh Dạ chỉ là một tên côn đồ, dự đoán Tần Lôi khẳng định sẽ phản đối nên không có nói với ông, lén đính hôn cùng Tư Minh Dạ.
Tần Lôi đột nhiên nhíu mày hỏi,“Tư Minh Dạ vẫn không có tới gặp con ?” Tuy rằng Tư Minh Dạ có năng lực nhưng nếu một chút cũng không quan tâm con gái của ông thì thành như thế nào ?
Tần Nhu vội vàng hiểu chuyện,“Tư bề bộn nhiều việc, chờ anh ấy việc xong rồi sẽ đến gặp con !”
Mắt thấy Tần Lôi mày nhíu càng chặt, Hứa Nhã Lệ vội vàng phụ họa,“Đúng vậy ! Minh Dạ gần đây bề bộn nhiều việc, giống như có một hợp đồng lớn, luôn làm suốt đêm, tôi cũng lo nó ăn không tiêu, nhưng nó nói qua hai ngày thì tốt rồi, chờ việc xong nó sẽ đến bệnh viện gặp Tiểu Nhu !” Trong lòng nghĩ, mặc kệ như thế nào, nhất định phải đem Tư Minh Dạ tới bệnh viện.
Tần Lôi tuy rằng có chút bất mãn như cũ nhưng không nói gì nữa, ông biết tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác là một hạng mục lớn, bận là tất nhiên !

Tư Minh Dạ mắt nhìn thẳng ôm Hạ Duy Y đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt cùng tiếng nghị luận bên ngoài.
“Đinh…” Cửa thang máy mở, Lục Vân tiến lên muốn hướng Tư Minh Dạ báo cáo hành trình hôm nay, lại bị Bùi Diệc vẫy tay ngăn cản.
Lục Vân nhìn Tư Minh Dạ ôm một người phụ nữ đang ngủ, cũng hiểu được mình tạm thời không nên lên tiếng, nhưng Hạ Duy Y cũng đã tỉnh, vươn tay nhỏ bé xoa mắt, mơ hồ hỏi,“Dạ, đây là chỗ nào a ?”
“Công ty…”
“Nga…” Ở trong *** Tư Minh Dạ cọ cọ, Hạ Duy Y tỉnh một chút, Tư Minh Dạ đem cô đặt xuống, ôm cô đi vào văn phòng, chỉ bỏ lại một chữ,“Sữa !”
Đem Hạ Duy Y an trí trên sô pha, Tư Minh Dạ trực tiếp hướng bàn công tác, lại thấy mặt trên nhiều phong thư giống nhau, nhíu mày, từ bên trong lấy ra gì đó, vừa thấy, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm, toàn thân tất cả đều là hơi thở âm lãnh.
Hạ Duy Y cảm giác được thay đổi của anh, vội vàng chạy tới,“Dạ, anh làm sao vậy?”
Tư Minh Dạ đảo mắt nhìn về phía cô, trong mắt tất cả đều là lửa giận,“Ba” một tiếng, toàn bộ ảnh chụp ném trước mặt Hạ Duy Y.
Bùi Diệc lắc lắc chuẩn bị trở về văn phòng của mình, Lục Vân sau một lúc giật mình sững sờ, vội vàng kêu anh hỏi,“Phó tổng tài, tổng tài anh ta, là có ý gì ?”
“Ân ?” Bùi Diệc nghĩ nghĩ, nhớ lại Tư Minh Dạ bỏ lại một chữ cuối cùng kia, nhịn không được nở nụ cười,“Lão đại là bảo cậu pha sữa đem vào !” Đây là chị dâu nhỏ muốn uống, cậu cười cũng không phải vì vậy, mà là lão đại dưới sự quản thúc của chị dâu nhỏ, cư nhiên bỏ qua cà phê yêu nhất, thay đổi uống sữa ! Trước kia sao không phát hiện lão đại còn có tiềm chất bị vợ quản nghiêm đây !
Nhìn Bùi Diệc rời đi, Lục Vân ngẩn người, sữa ? Thấy thế nào Tư Minh Dạ cũng không giống người uống sữa a ? Lắc đầu, hướng đến phòng trà, nghiêm túc hoàn thành việc cấp trên trực tiếp dặn dò nhưng lại phát hiện phòng trà không có sữa, lại vội vàng dặn người làm tạp vụ đi mua.
Trở lại vị trí của mình, nhìn cửa đóng chặt kia, nghĩ hay là một lát lúc đưa sữa vào nhân tiện báo cáo lịch trình là được.
Lục Vân là Lăng Vi An sau khi bị ném ra Tuyệt Thế, thư ký mới tuyển dụng, bộ dáng khoảng chừng 20 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm công tác nhưng có thể trở thành thư ký Tư Minh Dạ, năng lực tự nhiên không thể xem nhẹ.

Hạ Duy Y nhìn về phía chồng ảnh chụp kia, trên ảnh chụp hai người vô cùng thân thiết dán vào nhau. Vừa nhìn chính là đang hôn môi, đúng là một màn Vũ Văn Cận muốn hôn cô, pô ảnh bắt được vừa khéo.
Hạ Duy Y nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ âm trầm, sau đó cúi đầu, mím môi không nói lời nào, trong lòng có một thanh âm đang không ngừng nói, nếu anh không tin tưởng cô, cô sẽ không thương anh nữa ! Tuy rằng nghĩ đến phải rời khỏi anh trong lòng cô rất khó chịu rất khó chịu nhưng cô vẫn quyết định nghe thanh âm từ trái tim.
Thấy cô cái gì cũng không nói, Tư Minh Dạ trong lòng lửa giận càng tăng lên,“Hạ Duy Y !”
Anh lại hung dữ với cô ! Hạ Duy Y ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, nhìn qua rất đáng thương, Tư Minh Dạ trong lòng đau nhói, vừa muốn nói gì đã thấy cô quay đầu liền hướng chạy ra ngoài.
૮ɦếƭ tiệt ! Cô lại muốn chạy !
Hạ Duy Y còn chưa kịp kéo cửa ra liền bị Tư Minh Dạ bắt được, thuận thế đem cô đặt ở cánh cửa, trong mắt Tư Minh Dạ tỏa ra lửa giận hừng hực, trong *** không ngừng phập phồng, có thể nhìn ra được, tức giận đến không nhẹ!
Hạ Duy Y rụt lui cổ, khụt khịt mũi, ủy khuất quát,“Anh buông ra, em không muốn gặp lại anh nữa !”
Tư Minh Dạ cắn chặt răng, kiềm lửa giận trong lòng, anh sợ mình một khi kiềm chế không được sẽ làm cô bị thương. Nhưng Hạ Duy Y cũng rất không sợ ૮ɦếƭ quát,“Anh tránh ra, em không thương anh, anh tránh ra !”
Tư Minh Dạ cương một chút, chậm rãi buông cô ra, trong mắt tất cả đều là đau lòng, cô sao có thể dễ dàng nói ra không thương anh ?
Hạ Duy Y nhìn anh bộ dáng thương tâm, trong lòng đau nhói, nước mắt lạch cạch rơi xuống, đưa tay ôm lấy anh,“Dạ, anh đừng như vậy, em không phải cố ý, xin lỗi…” Thấy Tư Minh Dạ không phản ứng, Hạ Duy Y khóc càng thêm thương tâm,“Ô ô…” Cuối cùng dứt khoát buông anh ra, ngồi xổm xuống mặt đất rút người lại, ô ô nức nở.
Tư Minh Dạ nhìn cô một cái, không chịu được đau lòng, vẫn là đưa tay đem cô ôm vào trong ***, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nhưng không mở miệng dỗ cô.
Hạ Duy Y hoảng hốt cầm áo của anh,“Dạ, anh có phải không cần em không ?”
Tư Minh Dạ thật không biết nên khóc hay nên cười, không phải cô muốn rời khỏi anh sao ? Thấy anh không nói gì, Hạ Duy Y rầu rĩ buông tay ra, chậm rãi ngừng tiếng khóc.
Tư Minh Dạ nhìn về phía cô đã thấy cô sững sờ, ánh mắt giống như đứa nhỏ lạc đường mờ mịt bất lực, trong lòng căng thẳng, đau đớn từng chút từng chút lan ra, anh biết rõ cô thương anh, sao còn đi so đo lời nói nóng giận của cô ! Tự trách ôm chặt cô, dịu dàng nói,“Bé cưng, anh không phải không cần em, ngoan, đừng như vậy, anh sẽ đau lòng.”
“Ô ô… Dạ bắt nạt em…” Hạ Duy Y ôm anh lại bắt đầu khóc.
Tư Minh Dạ thở dài một hơi nhẹ nhõm, bộ dáng cô vừa rồi thật sự dọa đến anh,“Là anh không tốt.” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô,“Ngoan, đừng khóc.”
Hạ Duy Y cọ cọ bàn tay anh, ôm chặt thắt lưng của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh. Tư Minh Dạ vỗ nhẹ lưng cô, lại bắt đầu hỏi tội,“Anh không phải đã nói không cho phép nghĩ rời khỏi anh sao ?”
Hạ Duy Y đuối lý rụt cổ, sau đó lại hùng hồn nói,“Là anh trước không tin em !”
Tư Minh Dạ sửng sốt một chút mới hiểu được hóa ra cô lại muốn chạy là vì nguyên nhân này. Ôm cô ngồi xuống trên sô pha, bất đắc dĩ nói,“Anh không phải không tin em.”
Hạ Duy Y nhìn anh một lúc lâu, móm miệng, lên án nói,“Vậy anh còn hung dữ với em, em đã nói không hung dữ với em, kết quả mỗi lần đều như vậy !”
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ nói,“Ai bảo em mỗi lần đều chọc tức anh ?”
“Em nào có ?”
“Không có sao ? Là ai nói không thương anh ?”
Được rồi ! Là cô ! Hạ Duy Y dũng cảm thừa nhận sai lầm,“Rất xin lỗi… Em lần sau sẽ không nói…”
Này không tệ lắm! Vừa lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liếc mắt chồng ảnh chụp kia, trong mắt phát lạnh, nhìn về cô gái nhỏ trong lòng, nguy hiểm híp mắt,“Nói chuyện gì đã xảy ra ?”
Hạ Duy Y hơi sợ rụt cổ, thật cẩn thận nói,“Chính là lúc em đi gặp người phụ nữ xấu xa kia, không cẩn thận lạc đường…” Cô căn bản tìm đường không ra.
Tư Minh Dạ nhìn cô một cái, ý bảo cô tiếp tục,“Sau đó đúng lúc gặp người kia.” Chỉ chỉ chồng ảnh, đến bây giờ cô cũng chỉ biết Vũ Văn Cận là tên Biến th' mà thôi, căn bản không biết cậu tên là gì.
Nhìn mặt Tư Minh Dạ không chút thay đổi, thành thật nói rõ,“Sau đó em ngồi xe cậu ta đến quán cà phê, lúc trở về lại gặp cậu ta, liền lên xe cậu ta nhưng tên Biến th' đó lại bảo em làm bạn gái cậu ta, còn muốn hôn em…” Nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ càng lúc càng khó coi, vội vàng nói,“Cậu ta không có hôn được, hơn nữa em đã đánh cậu ta !”
Tư Minh Dạ trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, lại gặp cậu ta ? Anh cũng không biết là có thể trùng hợp như vậy, đi đến chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp ! Còn có Biến th' là chuyện gì xảy ra ? “Lại bảo em làm bạn gái cậu ta”, nói cách khác không chỉ có một lần ?
“Bé cưng, em lúc nào thì quen cậu ta ?” Theo lý thuyết, cô không có cơ hội quen lung tung người mới đúng.
Hạ Duy Y ngoan ngoãn nói,“Chính là lần trước lúc đến học viện Già Đế, ***ng trong toilet, cậu ta cư nhiên chạy vào toilet nữ, anh nói có phải Biến th' không ? Còn có a ! Cư nhiên thấy em liền bảo em làm bạn gái cậu ta, em cảm thấy cậu ta có thể là bệnh thần kinh rồi !” Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang hại người, cô thật có hoài nghi như vậy !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc