Ác Ma Chi Sủng - Chương 20

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Sân bắn, Hạ Duy Y trên mặt lại tỏa ra sự lãnh lẽo, chỉ vào bia bắn xa xa, không chút cảm tình nói,“Khi nào bắn trúng điểm giữa thì lúc đó ăn cơm !”
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt há hốc mồm, xa như vậy ? Tuy rằng kĩ thuật bắn của cậu xem như rất tốt nhưng khoảng cách xa như vậy, muốn cậu dùng mắt thường nhắm, làm sao có thể bắn trúng ?
Hạ Duy Y lạnh lùng nhìn cậu một cái, đối với dong dài của cậu rất không vui, dứt khoát đá một cước,“Bắt đầu !”
Nam Cung Liệt thét lớn một tiếng, trên trán thoáng chốc toát ra mồ hôi lạnh, đáng ૮ɦếƭ ! Chân của cậu sẽ không bị gãy đi ? Này cũng làm cho cậu ý thức được Hạ Duy Y rất nghiêm túc, không có tâm trạng cười giỡn, cô nói không bắn trúng không cho phép ăn cơm thì thật sự sẽ không cho cậu cơm ăn, điều này làm cho cậu có cảm giác trở lại huấn luyện lúc trước.
Chịu đựng đau đớn trên đù*, nhắm bắn,“Bang” Hạ Duy Y híp mắt, lạnh lạnh nói,“Vừa sát qua biên !”
Nam Cung Liệt kinh ngạc nhìn cô một cái, khoảng cách xa như vậy cô cư nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy ?
“Tiếp tục !” Sau đó đột nhiên nhớ tới đã đồng ý với Tư Minh Dạ chỉ chơi một lát, vì thế rất không có trách nhiệm mà đi ra sân bắn.
Trong phòng khách, Tư Minh Dạ vẻ mặt âm trầm, Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu không nói, này vốn là thất trách của cô, anh trừng phạt cô như thế nào cũng là đương nhiên nhưng vì sao cô lại cảm thấy trong lòng đau khổ, còn có… Không cam lòng.
“Dạ…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên, Tư Minh Dạ quay đầu thấy Hạ Duy Y, sắc mặt thoáng chốc dịu dàng,“Lại đây…”
Hạ Duy Y thấy không khí có chút không ổn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh,“Dạ, làm sao vậy ?”
Tư Minh Dạ một tay kéo cô vào trong lòng, hừ lạnh một tiếng, nhéo nhéo mặt của cô,“Đi nơi nào ? Không biết anh sẽ lo lắng sao ?”
Biết được nguyên nhân anh tức giận, Hạ Duy Y ôm lấy cổ anh, nịnh hót cười cười,“Dạ… Em không phải cố ý… Cam đoan không có lần sau !”
Tư Minh Dạ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, quay đầu nhìn về phía Lãnh Nguyệt Tâm, sắc mặt lạnh như băng như cũ, phải nói ngoại trừ đối mặt Hạ Duy Y, vẻ mặt của anh đều lạnh lùng,“Tuy rằng nơi này phòng vệ nghiêm mật, không có nguy hiểm gì nhưng tôi hy vọng cô chớ quên chức trách của cô, tôi không nuôi người vô dụng !”
“Vâng !” Lãnh Nguyệt Tâm nắm chặt hai đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô lại chỉ cảm thấy *** đau đớn từng đợt co rút, cô là làm sao vậy ? Cô cảm thấy mình không còn là mình, điều này làm cho cô cảm thấy bất an.
“Đi xuống !”
Lãnh Nguyệt Tâm mơ màng rời đi, lại không biết vì sao cuối cùng nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Tư Minh Dạ dựa vào trán Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,“Đi đâu vậy ?”
Vẻ mặt ôn nhu kia làm cho Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút ngứa mắt, hận không thể đập vỡ hình ảnh kia, vì sao người phụ nữ ngốc nghếch kia có thể làm cho anh đối xử dịu dàng như vậy ? Cô thật ghen tị.
Ghen tị ?! Mở to mắt, hóa ra cô đang ghen tị ! Ánh mắt phức tạp nhìn Tư Minh Dạ, từ khi nào thì bắt đầu, cô hy vọng anh có thể đối với cô dịu dàng một chút, nhìn anh cùng người phụ nữ kia thân thiết liền cảm thấy không thoải mái, hóa ra… Cô động lòng.
Lãnh Nguyệt Tâm lòng mê man, sát thủ không nên có cảm tình, cô sở dĩ không thể trở thành sát thủ đỉnh cấp giống như Dạ đế là bởi vì tâm địa không đủ lạnh lùng, đối người khác không đủ tàn nhẫn, đối chính mình cũng không đủ tàn nhẫn, đây là huấn luyện viên lúc trước huấn luyện cô đánh giá.
Vẫn nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình, cao không thể chạm cưng chiều người phụ nữ ngốc nghếch kia như vậy, rất khó không động lòng đi ? Lãnh Nguyệt Tâm cười khổ, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã lén động lòng, nếu không vì sao chỉ ở rất xa liếc mắt nhìn qua một cái, dung mạo của anh lại khắc rõ nét trong đầu?
Hạ Duy Y cười hì hì nói,“Dạ, em nhận đồ đệ !” Ánh mắt sáng nhìn Tư Minh Dạ, mang theo một chút đắc ý, giống như đang đợi anh khen ngợi.
Tư Minh Dạ bạc môi giơ lên, không chút nào keo kiệt khen ngợi,“Bé cưng thật lợi hại.”
Hạ Duy Y ha ha cười khúc khích, sau đó vẻ mặt chán ghét nói,“Nhưng anh ta quá ngốc nha ! Anh ta không phải đầu lĩnh sát thủ sao ? Cư nhiên chỉ sát qua biên, em lúc trước không chịu qua huấn luyện cũng bắn trúng bia.”
Tư Minh Dạ cánh tay sít chặt, Hạ Duy Y rõ ràng cảm giác được tâm trạng chấn động của anh, lo lắng nhìn anh,“Dạ, anh làm sao vậy ?”
“Bé cưng, em nhớ lại chuyện trước kia ?” Tư Minh Dạ đột nhiên có chút bất an, sợ cô nhớ lại chuyện trước kia, quan hệ bọn họ bây giờ sẽ xảy ra thay đổi.
Hạ Duy Y nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu, cảm giác được bất an của anh, đưa tay ôm chặt anh, trong mắt tất cả đều là lo lắng,“Dạ…”
Tư Minh Dạ dứt bỏ bất an trong lòng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, an ủi,“Không có việc gì…”
*****
Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn đã quên đau đớn trên đù*, càng không ngừng nhắm bắn, lặp lại động tác một cách máy móc, mãi đến khi bắn trúng điểm giữa, đột nhiên mất đi toàn bộ khí lực ngã xuống đất, cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn.
Trên sân bắn trống trải cũng chỉ có một mình cậu, tiếng thở dốc kịch liệt kia quanh quẩn ở bên tai, trên mặt trẻ con lộ ra một chút cười khổ, thật sự đã lâu cũng không có liều mạng như vậy, cử động đầu một chút nhưng không có phát hiện Hạ Duy Y, khóe miệng kéo kéo, sư phụ này của anh thật là không có đủ trách nhiệm !
“Uy ?”
Trong điện thoại thanh âm Bùi Diệc cà lơ phất phơ vang lên, Nam Cung Liệt thở hổn hển nói,“Diệc, cứu mạng…”
“Liệt ?” Thanh âm Bùi Diệc có chút sốt ruột, thật sự là thanh âm Nam Cung Liệt bây giờ suy yếu thật sự rất giống người bị thương sắp ૮ɦếƭ,“Cậu ở nơi nào ?”
“Sân huấn luyện phía dưới biệt thự.”
Nghe câu trả lời như thế, Bùi Diệc sửng sốt, sân huấn luyện ? Cậu ta không phải là bị thủ hạ đánh hội đồng đi ? Tuy rằng không rõ nhưng cậu vẫn bằng tốc độ nhanh nhất tới sân huấn luyện, nhìn Nam Cung Liệt chật vật thê thảm, kinh ngạc hỏi,“Cậu làm sao vậy ?”
“Tôi lên thuyền giặc.” Khóe miệng gợi lên một chút cười khổ, nhưng trong mắt lại mang theo một chút sung sướng khiến cho Bùi Diệc không hiểu.
Nam Cung Liệt thở dài một tiếng,“Phiền cậu đỡ tôi một chút, chân tôi bị gãy rồi chặt.”
“Chân bị gãy ?” Bùi Diệc sắc mặt nghiêm trang,“Ai dám động thủ với cậu ?”
Nam Cung Liệt đem một nửa sức nặng dựa lên người cậu ta, cũng không biết có phải đau hay không, nhếch miệng,“Còn có ai ? Tiểu ác ma !”
“Chị dâu nhỏ ? Cậu sao chọc tới cô ấy ?” Chị dâu nhỏ tuy rằng đã bị đặt là tiểu ác ma nhưng bình thường vẫn rất vô hại.
“Tôi không phải nói với cậu muốn bái cô ấy làm sư phụ sao ?”
“Vậy cô ấy vì sao đá gãy chân cậu ?”
Nam Cung Liệt bất đắc dĩ nói,“Bởi vì tôi không có hoàn toàn phục tùng !” Khi sát thủ nhận huấn luyện phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, không thể nghi ngờ, không thể hỏi, chỉ có thể hoàn toàn phục tùng, mà cậu lại nghi ngờ !
Thấy Bùi Diệc còn muốn hỏi, Nam Cung Liệt vội vàng cắt ngang cậu,“Làm ơn, cậu muốn biết cái gì nữa thì hỏi sau được không ? Trước đi tìm Lam Tư, tôi không nghĩ chân của tôi cứ như vậy bị phế đi, còn nữa, có thể cho tôi ăn một chút được không, tôi sắp ૮ɦếƭ đói rồi.”
Nam Cung Liệt kiên trì kéo chân gãy đi về phía Hạ Duy Y báo cáo nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Bùi Diệc cùng Lam Tư đều cảm thấy cậu điên rồi, mà Hạ Duy Y thấy cậu câu đầu tiên lên tiếng là,“Chân của anh làm sao vậy ?”
Nam Cung Liệt khóe miệng một trận run rẩy,“Chị dâu nhỏ, đó là sự đáp lễ của chị ban tặng !”
“Ách ?” Hạ Duy Y kéo kéo tóc, nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, ngượng ngùng cười cười, nói ra lời lại tức ૮ɦếƭ người,“Tôi không phải cố ý, ai biết cú đá đó mạnh như vậy ?” Không phải Hạ Duy Y cố ý tổn hại cậu, mà cô thấy cú đá kia quả thật không nhẹ, bởi vì cô đi ra từ môi trường tàn khốc nhất, năng lực kháng cự đánh nhau thật đúng là không phải người bình thường có thể so được, cô trong tiềm thức liền lấy Nam Cung Liệt so sánh giống mình.
Nam Cung Liệt hít sâu mấy hơi, trong lòng càng không ngừng nhắc nhở bản thân, đó là bảo bối của lão đại, sư phụ của mình, nhất định không thể động thủ với cô, chủ yếu là cậu không phải đối thủ của cô, nếu cậu dám ra tay hậu quả khẳng định là tương đương thê thảm.
Tâm trạng ổn định, Nam Cung Liệt lấy lòng cười nói,“Chị dâu nhỏ, chúng ta tiếp tục huấn luyện đi !” Trong đôi mắt tròn kia như thế nào cũng không giấu được H**g phấn, tuy rằng bị Tra t** thật sự thê thảm nhưng tiến bộ của cậu cũng khả quan, cho nên bây giờ cậu vừa đau vừa vui vẻ.
Hạ Duy Y chu miệng nói,“Tôi muốn ở cùng Dạ, anh tự mình đi luyện.”
Nam Cung Liệt cũng không để ý, chính là ánh mắt sáng nhìn cô hỏi,“Tôi đây phải luyện như thế nào ?”
“Muốn như thế nào thì luyện như thế đó.” Nói xong liền định chạy hướng lên lầu.
Nam Cung Liệt nắm cô lại,“Chị dâu nhỏ, chị giúp tôi suy nghĩ luyện như thế nào đi ! Đừng quên chị là sư phụ tôi a !” Cậu cũng không để ý chân này, cô thấy cậu học giỏi lên như vậy thì phải dạy nhiều cho cậu không phải sao ?
Đột nhiên cảm giác bị tầm mắt âm lãnh khóa chặt lại, Nam Cung Liệt run rẩy, mạnh rút tay về, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ***, nhìn người trên cầu thang lắp bắp nói,“Lão… Lão đại… Tôi không phải cố ý…” Lần này cậu muốn chạy cũng không chạy được, muốn khóc cũng không được.
Hạ Duy Y lại rất cao hứng nhào vào trong lòng Tư Minh Dạ, ngửa đầu hỏi,“Dạ, anh xong việc rồi sao ?”
Tư Minh Dạ đưa tay ôm cô, dịu dàng nói,“Uh.” Trong khoảng thời gian này bởi vì Phi Ưng bang cùng chuyện nội gián có một chút bận, lại thêm Tuyệt Thế nhận hai đề án lớn nên chưa có thời gian ở bên cạnh cô.
Mắt thấy Tư Minh Dạ sẽ ôm Hạ Duy Y đi, Nam Cung Liệt đấu tranh một phen, khẽ cắn môi, không sợ ૮ɦếƭ mở miệng,“Chị dâu nhỏ, làm ơn…”
Tư Minh Dạ tầm mắt lại dừng trên người cậu, Nam Cung Liệt cười gượng hai tiếng, nhấc tay lên thề,“Lão đại… chỉ nói một câu !”
Hạ Duy Y thấy cậu đáng thương, nghiêng đầu nghĩ nghĩ,“Nếu không anh bịt mắt luyện là được rồi, vẫn là khoảng cách kia.” Sau đó lại bỏ thêm một câu,“Bắn không trúng điểm giữa không cho phép ăn cơm !”
Nhìn bóng dáng hai người Nam Cung Liệt rút rút khóe miệng, chị dâu nhỏ sao lại thích không cho người ăn cơm thế ? Đợi chút ! Bịt mắt ? Trên gương mặt trẻ con đột nhiên H**g phấn, kéo chân gãy khó khăn đi ra bên ngoài.
An Thụy đi tới cửa vừa đúng nhìn đến cậu một loạt biểu tình, khó hiểu hỏi,“Liệt, cậu làm sao vậy ? Chân của cậu sao lại thế này ?”
“Cậu đừng cản trở tôi, tôi muốn đi huấn luyện !” Sau đó một tay đẩy An Thụy chắn ở trước mặt ra, tiếp tục ra bên ngoài.
An Thụy sửng sốt một lát, sau đó lấy di động ấn một dãy số,“Lam Tư, Liệt làm sao vậy ?” Nam Cung Liệt bị thương khẳng định sẽ tìm Lam Tư, cho nên Lam Tư nhất định biết chuyện này là thế nào.
Lam Tư lạnh lùng phun ra một câu,“Cậu ta điên rồi !”
“A ?” An Thụy còn chưa phản ứng lại đây, điện thoại bên kia liền truyền đến một trận bí bo, An Thụy sửng sốt một chút, lắc đầu, lên lầu tìm Tư Minh Dạ.
“Cốc cốc…”
“Tiến vào !”
Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y dựa vào trên sô pha, nhìn về phía An Thụy, An Thụy sắc mặt nghiêm túc nói,“Lão đại, nội gián Phi Ưng bang bị phát hiện.”
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, Đoạn Phi Ưng thật có chút bản lĩnh, nhưng cùng U Minh Điện đối nghịch quả thực chính là không biết lượng sức !
Hạ Duy Y lẳng lặng trong lòng Tư Minh Dạ, con mắt chuyển động, một bộ dáng thông minh lanh lợi, nghe bọn họ đối thoại cũng không xen mồm.
An Thụy nói xong chính sự, nhìn Hạ Duy Y liếc mắt một cái, lời muốn nói lại im bặt, Tư Minh Dạ trìu mến sờ sờ đầu nhỏ trong lòng, thấy cậu còn chưa đi, ngẩng đầu hỏi,“Còn có việc ?”
“Dạ không có.” An Thụy xoay người đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, hẳn là không có chuyện gì đi ? Xem lão đại cưng chiều chị dâu nhỏ như vậy, hẳn là đã quên người phụ nữ kia đi ?
Mặc kệ nói như thế nào, năm người bọn họ cũng đứng về phía chị dâu nhỏ, lúc trước là người phụ nữ kia tự mình rời khỏi lão đại, nay trở về, nếu không an phận thì đừng trách bọn họ. Nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, chỉ sợ chị dâu nhỏ rất dễ bị bắt nạt, sẽ bị thương tổn, chỉ mong lão đại không bị lay động !
Chuyện Hạ Duy Y từ tiểu bạch thỏ biến thành tiểu ác ma vốn chỉ có Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt biết, mà chuyện Nam Cung Liệt bị gãy chân, Lam Tư đương nhiên cũng có nghe nhưng cũng bán tín bán nghi, mà An Thụy gần đây bề bộn nhiều việc, đối việc này là hoàn toàn không biết, còn nghĩ rằng Hạ Duy Y chỉ là tiểu bạch thỏ rất dễ bắt nạt !
Vào buổi sáng trời trong nắng ấm, Tư Minh Dạ mở mắt nhìn người cuộn mình giống như con tôm trong lòng anh, khóe miệng dịu dàng giương lên, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ nhếch kia làm cho anh nhịn không được hôn lên, Hạ Duy Y dường như cảm thấy có chút bị đè nén, không thoải mái lắc lắc thân mình muốn né tránh, kết quả lại dẫn tới người nào đó thú tính nổi lên.
Sau khi đem tiểu bạch thỏ nào đó ngủ chưa tỉnh ăn sạch xong, Tư Minh Dạ tinh thần sảng khoái mặc vào bộ tây trang ngay ngắn, cúi người hôn tiểu bạch thỏ lại muốn ngủ, dịu dàng nói,“Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi công ty một chuyến, giữa trưa trở về cùng em ăn cơm trưa được không ?”
“Ngô…” Hạ Duy Y mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng cũng không biết đến tột có nghe được không, Tư Minh Dạ giúp cô đắp chăn, lại hôn cô một cái mới rời cửa.
Đúng lúc ở phòng khách gặp Lãnh Nguyệt Tâm, Tư Minh Dạ âm thanh lạnh lùng nói,“Tôi đi công ty, giữa trưa sẽ trở về.”
Lãnh Nguyệt Tâm sững sờ, sau một lúc thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, tim đập thình thịch mãi không ngừng, anh đang nói cho cô biết hành tung của anh sao ?
Người này a ! Có suy nghĩ lung tung không an phận, vốn theo với tính cách của cô, nói như vậy cô chỉ cần nghe là được rồi, nhưng nay lại…
Kỳ thật Tư Minh Dạ là sợ Hạ Duy Y sau khi tỉnh lại không nhớ rõ lời anh nói, tìm không thấy anh sẽ mất hứng, mà Lãnh Nguyệt Tâm là cận vệ của cô, anh đem hành tung của mình nói cho Lãnh Nguyệt Tâm, chẳng qua là vì để ngừa Hạ Duy Y hỏi mà thôi.
Tư Minh Dạ mới vừa đi không lâu, Bùi Diệc cực kỳ hứng thú dẫn một người phụ nữ tiến vào, thấy thế nào cũng là một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, người phụ nữ đi theo phía sau cậu rất đẹp, cao quý tao nhã, ôn nhu quyến rũ, vừa nhìn chính là người xã hội thượng lưu.
“Tư đâu ?” Người phụ nữ dường như có chút vội vàng, hai mắt quyến rũ nhìn lướt qua phòng khách trống không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc