Ác Ma Chi Sủng - Chương 17

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Thanh âm “tích tích tích” vang lên không ngừng, Tư Minh Dạ đem Hạ Duy Y kéo vào trong lòng, quyết định dặn dò,“Cố gắng giảm tốc độ, nhảy xe !” Nói xong đã đem cửa xe mở ra, bây giờ cũng không ai biết bom nổ mạnh như thế nào, chỉ có thể tận lực nắm chặt thời gian.
Dùng sức hôn lên trán Hạ Duy Y một cái, Tư Minh Dạ dịu dàng nói,“Tin anh !”
Hạ Duy Y ôm chặt anh, hôn lại anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nét nghiêm túc khó thấy,“Em không sợ !”
Tiếng tích tích kia dường như càng trở nên dồn dập, Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, không thể đợi nữa,“Nhảy !” Dứt lời ôm chặt Hạ Duy Y, chân phải dùng sức đạp, chân kia mượn lực lao ra ngoài xe.
“Ầm…”
Một tiếng nổ ầm ầm, Hạ Duy Y cảm giác được hơi thở nóng rực kia, lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi, gắt gao ôm thắt lưng Tư Minh Dạ nhưng nghe tiếng rên trên đỉnh đầu trong lòng cũng hoảng hốt.
Hai người lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, Hạ Duy Y nhìn trên người Tư Minh Dạ, sắc mặt tái nhợt kia làm cho cô sợ hãi, thanh âm mang theo một tia run run,“Dạ…”
Tư Minh Dạ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở miệng có chút khó khăn,“Ngoan, đừng sợ…” Dứt lời, lại không kiên trì được hôn mê bất tỉnh.
Lần này rõ ràng chính là có người muốn đẩy Tư Minh Dạ vào chỗ ૮ɦếƭ, cho nên mới dùng bom nổ mạnh như thế, mặc dù Tư Minh Dạ thân thủ tốt nhưng dù sao còn bế một người, tốc độ đương nhiên sẽ giảm.
So với anh Lãnh Dạ Bạch tốt hơn một chút, tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng ít nhất không có ngất xỉu.
Hạ Duy Y nhìn anh nhắm mắt lại, không khóc cũng không nháo, đưa tay ôm thắt lưng của anh, cứ thế nói,“Em không sợ…”
Bốn người rời đi lúc trước rất nhanh đã tìm được bọn họ, nhìn biệt thự xa xa không việc gì, An Thụy nắm chặt hai đấm, trong mắt tất cả đều là tự trách.
Trong bệnh viện Lam thị, phòng bệnh siêu xa hoa cao cấp, Hạ Duy Y lẳng lặng ngồi bên giường, trong lòng ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nửa người đã bị nhiễm hồng, đó là máu của Tư Minh Dạ, một tay nắm chặt tay Tư Minh Dạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, im lặng đáng sợ.
Lãnh Dạ Bạch đẩy cửa vào thấy cô bộ dáng kia trong mắt đều là lo lắng, cậu bị thương tuy rằng nhìn qua nghiêm trọng nhưng dưỡng vài ngày đã có thể xuống giường. Bởi vì cậu cùng Hạ Duy Y quan hệ có vẻ thân nên bốn người kia mới có thể bảo cậu tới khuyên Hạ Duy Y, bọn họ thật sự sợ cô xảy ra chuyện gì, hiện tại Tư Minh Dạ còn không biết khi nào có thể tỉnh lại, nội gián cũng chưa có bắt được, lại có Phi Ưng bang như hổ rình mồi, bọn họ đều có việc cần làm, không có khả năng luôn canh chừng cô, vạn nhất cô có chuyện gì, lão đại sau khi tỉnh lại khẳng định thế giới đại loạn.
Tình huống lần này Hạ Duy Y được Tư Minh Dạ bảo vệ trong иgự¢, ngoài trừ một chút trầy xướt ở da thì không sao hết, cũng khiến cho bọn họ biết cô gái này trong lòng lão đại của bọn họ thật sự rất quan trọng, so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn !
“Y Y…”
Hạ Duy Y quay đầu nhìn anh một cái, lại đem tầm mắt thả lại trên mặt Tư Minh Dạ.
“Y Y, nên ăn cơm thôi !”
Hạ Duy Y ngoan ngoãn tiếp nhận, một ngụm lại một ngụm, tuy rằng căn bản ăn không ra hương vị gì nhưng cô cũng phải ăn cơm thật ngon, bởi vì cô biết cô ăn cơm không ngon, Dạ sẽ lo lắng.
Thấy cô ăn xong, Lãnh Dạ Bạch lấy ra một cái bánh bơ ngọt nhỏ,“Y Y, món điểm tâm ngọt…”
Hạ Duy Y lại đột nhiên đem bánh ngọt hất xuống mặt đất, mím môi, nắm tay Tư Minh Dạ chặt thêm, dường như lại ý thức được mình phản ứng quá mức, nhẹ giọng nói,“Rất xin lỗi, Tiểu Bạch, em không phải cố ý…”
Lãnh Dạ Bạch sờ sờ đầu cô,“Không có việc gì, không thích món điểm tâm ngọt lần sau tôi sẽ không bảo người ta chuẩn bị, muốn ăn lúc nào thì nói cho tôi biết.”
Hạ Duy Y gắt gao nắm lấy tay Tư Minh Dạ, nhìn anh vẻ mặt có chút tái nhợt như cũ, nhẹ giọng nói,“Em chán ghét món điểm tâm ngọt, từ nay cũng không muốn ăn !”
Một ngày trôi qua, Tư Minh Dạ lại như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Lam Tư cũng có chút sốt ruột, bắt đầu hoài nghi y thuật của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
“Lam Tư, cậu xác định lão đại không có việc gì chứ ?” Trên mặt Bùi Diệc đã không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt mang theo lo lắng.
“Lão đại quả thật không có bị gì nặng nhưng cứ tiếp tục ngủ như vậy, tôi sợ…” Mọi người đều trầm mặc không nói.
“Dạ nhất định sẽ tỉnh…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào không một tia kích động, thản nhiên, như kể lại một chuyện thật, anh nói qua sẽ luôn ở bên cô, anh sẽ không lừa cô !
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng tình nguyện tin, lão đại sẽ tỉnh lại.
Nửa đêm, trên chiếc giường lớn màu trắng, Hạ Duy Y lẳng lặng nằm bên cạnh Tư Minh Dạ, thật sự ngủ không yên, tay nhỏ bé như trước nắm lấy tay anh.
Đột nhiên Hạ Duy Y mở hai mắt, ngồi dậy, không chớp mắt nhìn Tư Minh Dạ, cảm giác được ngón tay anh trong tay rung động rất nhẹ, Hạ Duy Y toàn thân đều căng thẳng, bởi vì khẩn trương nên tim đập thình thịch không ngừng.
“Dạ…” Khẽ gọi một tiếng, nhìn mắt anh chuyển động vài lần, sau đó rốt cục mở mắt.
Tư Minh Dạ mở miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn có chút suy yếu,“Bé cưng…”
Hạ Duy Y rốt cục nở nụ cười,“Em biết anh nhất định sẽ tỉnh !” Tư Minh Dạ cố sức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô,“Đừng khóc…” Nước mắt của cô sẽ làm anh cảm thấy đau lòng.
Hạ Duy Y đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Tư Minh Dạ thân thể bị tổn thương, mấy ngày nay được dưỡng đã khỏe bảy tám phần, sau khi tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa, nhưng bởi vì Hạ Duy Y kiên trì cho nên anh mới có thể đồng ý ở lại bệnh viện hai ngày.
Trước giường bệnh, An Thụy vẻ mặt nghiêm túc,“Lão đại, chuyện lần này là trách nhiệm của tôi !” Không thoái thác cũng không có tìm cớ.
Trên thực tế, bom quả thật ở trong biệt thự nhưng chỉ ở trên xe mà thôi, cho dù bọn họ không lên xe, bom nổ mạnh, bọn họ trốn không thoát như cũ, như vậy ngược lại giảm bớt thương tổn, nhưng nếu cậu phán đoán chính xác lão đại sẽ không gặp chuyện không may.
Về phần làm sao có thể vừa khéo trên chiếc xe kia, kỳ thật rất dễ hiểu, tình huống như vậy người bình thường đều chọn cách cho xe dừng lại, cũng có lẽ có người sẽ chọn cách cho xe đi với tốc độ nhanh nhất, mà không khéo là chiếc xe kia đều chiếm toàn bộ.
Tư Minh Dạ tựa vào giường, sắc mặt lạnh như băng,“Có người cố ý gạt ?”
“Đúng !”
“Tra ra là ai chưa ?”
“Lâm Phái San !”
“Lâm Phái San ? Cô ta không phải…” Lãnh Dạ Bạch bởi vì có thương tích trong người, đối với chuyện lần này cũng không rõ ràng lắm nhưng Lâm Phái San vẫn luôn nghĩ trở thành vợ của điện chủ, làm sao có thể đột nhiên hạ thủ với lão đại ?
Tư Minh Dạ thật ra lại không có phản ứng gì, giống như vốn là dự liệu của anh, Lãnh Dạ Bạch nhìn vẻ mặt của anh, cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như cũng hợp tình hợp lý, mọi người trong biệt thự đều trải qua chọn lựa đặc biệt, rõ ràng không có người trà trộn vào, hơn nữa sau khi Lâm Phái San xuất hiện chuyện mới xảy ra, huống hồ An Thụy còn bị gạt, trừ phi là người một nhà.
An Thụy tiếp tục nói,“Lâm Phái San cùng bang chủ Đoạn Phi Ưng Phi Ưng bang quan hệ ái muội không rõ ràng, cô ta hẳn là không biết uy lực bom lần này, bom này là Đoạn Phi Ưng đưa !”
Lam Tư lạnh lùng nói,“Phụ nữ ngu ngốc, đi du học đến ngu ngốc sao ? Ngay cả bom cũng không biết phân biệt sao ?”
Bùi Diệc vui cười,“Từ đầu đến cuối đều là phụ nữ a ! Người bên gối dễ tin như vậy…” Trên mặt tuy mang ý cười nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sát ý.
Tư Minh Dạ không nói gì mà nhìn về bên Hạ Duy Y, trải qua chuyện này cô trở nên trầm mặc rất nhiều, lại dường như đột nhiên trưởng thành.
Hạ Duy Y lẳng lặng ngồi bên người anh, đùa nghịch Tiểu Hùng trong lòng, tuy Tiểu Hùng đã được giặt sạch nhưng cô dường như còn ngửi được mùi máu tươi, tay nhỏ bé nắm lại thật chặt.
Tư Minh Dạ đưa tay nắm lấy tay cô, trong mắt có chút lo lắng,“Bé cưng ?”
“Ân ?” Hạ Duy Y giống như mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt nhàn nhạt mờ mịt,“Dạ… Làm sao vậy ?”
Tư Minh Dạ nhíu mày, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói,“Không có việc gì…”
Ở bệnh viện hai ngày, Tư Minh Dạ cùng Lãnh Dạ Bạch đều xuất viện, nhưng không có trở lại căn biệt thự kia mà trở về một căn biệt thự khác lớn hơn nữa.
Biệt thự lúc trước có phòng vệ không đủ nghiêm mật, trải qua chuyện lần này Tư Minh Dạ quyết định vẫn là quay về nơi ở tương đối an toàn của mình, anh không muốn Hạ Duy Y lại cùng anh mạo hiểm.
Trong căn biệt thự này tất cả mọi người đều là người U Minh Điện, hơn nữa hệ thống phòng ngự an toàn là An Thụy tự mình thiết lập, có thể nói là hoàn mỹ, mà căn biệt thự này bên cạnh còn có căn biệt thự nhỏ hơn một chút, phòng vệ nghiêm mật giống nhau, Hạ Duy Y nhạy bén nghe thấy bên trong có thanh âm kỳ quái nhưng lại im lặng không có đặt câu hỏi.
Căn biệt thự này có tổng cộng ba tầng, như cũ toàn bộ lầu 3 đều thuộc về Tư Minh Dạ, trừ phi có chuyện cần thiết, nếu không không ai được lên lầu quấy rầy.
Lúc này Tư Minh Dạ lẳng lặng ôm Hạ Duy Y nằm trên chiếc giường lớn, khẽ cau mày,“Bé cưng…”
Hạ Duy Y ngẩng đầu nhìn hướng anh, thấy rõ trong mắt anh lo lắng khóe miệng hơi giơ lên, tươi cười ngọt ngào như trước, cũng không giống bộ dáng bị ám ảnh gì, đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, Hạ Duy Y nghiêm túc nói,“Dạ, anh không cần lo lắng cho em, em không sao…” Cho dù là vì anh, cô cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là có chút bất mãn sự bất lực của mình, cô cảm thấy mình không nên như vậy, cô cũng có thể bảo vệ mình, có thể bảo hộ anh, cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tư Minh Dạ hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói,“Nghỉ ngơi một chút…”
Hạ Duy Y gật đầu, nhắm mắt lại, Tư Minh Dạ lại nhíu mày, đem Tiểu Hùng chen giữa hai người ném sang một bên, thấy cô mở hai mắt, có chút bất mãn nói,“Ôm anh là được rồi !”
Hạ Duy Y cười tiến vào trong lòng anh cọ cọ, sau đó mới nhớ tới hỏi,“Có thể đem King đưa tới đây không ?” Cô rất thích King.
Tư Minh Dạ đem cô ôm sát một chút, dịu dàng nói,“Tùy em, rồi ngoan ngoãn ngủ đi.”
Hạ Duy Y đáp nhẹ một tiếng, im lặng nhắm mắt lại, rất nhanh liền đã ngủ, trong khoảng thời gian này cô cũng chưa thể ngủ ngon, quả thực mệt muốn ૮ɦếƭ.
Ngày hôm sau, Tư Minh Dạ liền bảo Lãnh Nguyệt Tâm mang theo King đến căn biệt thự này, vừa hay hai ngày này anh có chút việc, King có thể chơi cùng Hạ Duy Y, mà Lãnh Nguyệt Tâm, Tư Minh Dạ đối với biểu hiện lúc trước của cô coi như vừa lòng, cho nên để cho cô tiếp tục đi theo bên cạnh Hạ Duy Y.
Thấy anh bận rộn như vậy, Hạ Duy Y cũng ngoan ngoãn không đi theo quấy rầy anh, trong lòng vẫn có chút tò mò với biệt thự bên cạnh, liền thừa dịp lúc Tư Minh Dạ không để ý tới cô, lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng sợ anh tìm không thấy cô sẽ lo lắng nên cô có để lại một tờ giấy nhỏ, Tư Minh Dạ nghĩ cô muốn đi tìm King nên chỉ nhìn cô một cái liền tùy ý cô đi.
Lúc cô cùng Tư Minh Dạ một chỗ, Lãnh Nguyệt Tâm bình thường sẽ không theo bên người cô, cho nên Hạ Duy Y lần đầu tiên trộm đi rất thành công.
Ngoài biệt thự, Hạ Duy Y từ từ nhắm hai mắt đứng yên thật lâu, bên tai truyền đến thanh âm loáng thoáng làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như đem cô mang vào thế giới kia, lại mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt, chưa suy nghĩ bước chân đã theo bản năng đi về phía trước.
Nếu lúc này có người ngoài sẽ thấy cô lúc này biến hóa, thân thủ linh hoạt như đang nhảy múa tuyệt đẹp, biểu tình đông lạnh khiến cô thêm vài phần lạnh lẽo, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, đợi lúc cô phục hồi tinh thần lại, cô đã xuất hiện trong biệt thự.
Cô cư nhiên thoải mái mà tránh thoát phòng vệ an toàn nghiêm mật chung quanh biệt thự, camera theo dõi đối với cô cư nhiên không hề có tác dụng, làm Nam Cung Liệt lúc nhìn thấy cô giật mình mở lớn miệng, biểu tình hoàn toàn giống như gặp quỷ,“Chị… chị dâu nhỏ, chị sao ở trong này, lão đại đâu ?”
Mở to đôi mắt tròn xinh đẹp ra sức nhìn phía sau Hạ Duy Y, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh Tư Minh Dạ, như vậy có thể nói là Tư Minh Dạ dẫn cô đến, có thể giải cứu trái tim cậu đã bị kinh hách.
“Dạ có việc.” Hạ Duy Y nhẹ giọng trả lời vấn đề của cậu, ánh mắt cả nháy mắt một cái cũng không mà quan sát, sau đó đột nhiên hỏi,“Anh có thể dẫn tôi xuống phía dưới không ?” Thanh âm quen thuộc để cho cô nghe thấy là từ phía dưới truyền đến.
“Không được !” Nam Cung Liệt một mực bác bỏ, nếu để cho lão đại biết cậu còn có thể sống hay không ? Trong lòng kinh ngạc thoáng ổn định mới mở miệng hỏi,“Chị dâu nhỏ, chị vào bằng cách nào ?”
Hạ Duy Y kỳ quái nhìn cậu, biểu tình rất vô tội,“Đi vào a !”
Nam Cung Liệt đứng hình, đi vào ? Nơi này dễ dàng có thể đi vào như vậy sao ? Chẳng lẽ là cô vận khí rất tốt, mỗi một nơi theo dõi đều đúng lúc tránh được góc ૮ɦếƭ ?
Này căn bản là lừa mình dối người thôi ! Nơi này theo dõi hệ thống là An Thụy tự mình thiết lập, hơn nữa bọn họ đều có tham dự, cậu biết rõ, cái gọi là “góc ૮ɦếƭ” kia căn bản không có khả năng thành lập, mặc dù cậu tham dự thiết kế này muốn xông vào cũng không nhất định thành công. Trên mặt trẻ con đáng yêu mày nhăn lại, thỉnh thoảng lại đánh giá liếc mắt người con gái bên cạnh nhìn qua thực vô hại.
Hạ Duy Y mím môi, có chút không vui nói,“Anh không dẫn tôi đi, tôi tự mình đi !”
Mắt thấy cô thật sự đi thẳng về phía trước, Nam Cung Liệt vội vàng đi theo,“Chị dâu nhỏ, chị đừng xông loạn a !” Nếu bị thương, lão đại sẽ lột da cậu ! Tuy rằng bây giờ cậu có chút hoài nghi cô thật sự sẽ bị thương hay không.
Cậu cũng không có hoài nghi Hạ Duy Y có phải có mục đích tiếp cận Tư Minh Dạ hay không, mà là đối với Tư Minh Dạ tín nhiệm, tin năng lực của anh !
Tầng hầm ngầm, Hạ Duy Y nhìn nơi này hoàn toàn chính là một sân huấn luyện, trên sân bắn có thủy tinh cách âm vây quanh, vài tên mặc áo đen đang tập bắn, có nam có nữ, mặc dù có cách thủy tinh cách âm nhưng vẫn có thể nghe thấy từng tiếng súng, bên cạnh còn có sân vật lộn.
Nam Cung Liệt thất trách giải thích,“Nơi này là một trong sân huấn luyện của U Minh Điện.” Trong lòng may mắn, hoàn hảo nơi huấn luyện này không tính là tàn khốc, hẳn là sẽ không dọa đến cô.
Nhưng nhìn Hạ Duy Y hai tay có chút phát run, trong mắt mang theo mờ mịt, một bộ dáng bị dọa đến choáng váng, Nam Cung Liệt trong lòng “lộp bộp” một tiếng, xong rồi, cậu đem bảo bối của lão đại dọa đến choáng váng rồi.
Hạ Duy Y hai tay có chút run run, trong lòng cũng có chút kích động, cô không rõ đó là một loại cảm xúc gì, cũng không tự chủ đột nhiên nói,“Bọn họ, quá yếu !” Thanh âm lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không mang theo tia cảm tình nào mà tuyên phán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc