A Love Story Of Teen - Chương 70

Tác giả: Ngaytho259

Đám cưới của bà Yến và ông Duy diễn ra ngay sau đó. Thường Khánh ra đời trong sự chào đón của mọi người. Ông Duy nhận anh chàng là con ruột của mình với bà Yến. Rồi ít lâu sau, ông được cha vợ cấp tiền để ra nước ngoài học tập.
Không lâu sau khi ông ta trở về Việt Nam thì ông ngoại Thường Khánh vui vẻ trao tập đoàn lại cho con rể để “nghỉ ngơi dưỡng già”.
Mọi chuyện dần chìm vào quá khứ và bị quên lãng.....
Về phần ba Thường Khánh. Sau khi bị chia cắt khỏi người con gái ông yêu thương đang mang trong người giọt máu của mình, và phải chứng kiến đám cưới của bà với người khác, thấy con mình nhận người khác làm cha. Ông trở nên căm thù ông ngoại Thường Khánh, căm thù cụôc đời nghèo khổ của mình, chỉ vì ông nghèo mà bị khinh thường, rẻ rúng. Lúc đó, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ là phải kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để ông ngọai Thường Khánh thấy rằng, ông ta đã nhìn lầm người, rằng người mà ông ta từng khinh bỉ nay còn giàu gấp mấy lần ông ta. Ông như hóa rồ vì vui khi tưởng tượng ra nét mặt lão già ấy lúc bị mình cầm tiền vứt vào.....
Ông bắt đầu bán danh dự, bán lương tâm, gia nhập vào một băng đảng mafia chuyện buôn lậu νũ кнí và heroin từ Việt Nam sang Thái Lan và các nước khác. Thế nhưng, chưa kịp trở thành “trùm” và kiếm nhiều tiền như ông từng mơ thì ông đã bị cảnh sát bắt giam cùng với lô hàng lậu của mình khi đang di chuyển từ Lào về Việt Nam và bị hưởng án tù chung thân.
Bà Yến thì bấy lâu nay vẫn chỉ yêu có một người. Hơn 10 năm nay, bà vẫn thường xuyên lén lút ông Duy sai người đến thăm nuôi ba ruột Thường Khánh tại trại giam.
----------------------------
Bây giờ Thường Khánh đang ngồi tại một chiếc bàn trong khu vực thăm nuôi.
Một người đàn ông với mái tóc đã ngã màu cước được cảnh sát dẫn ra. Thấy anh chàng, ông ấy đứng sựng lại, đôi mắt cương nghị từng trãi bỗng dưng long lanh như sắp khóc.
Ông ấy lập chập kéo ghế ngồi xuống mà vẫn không rời mắt khỏi Thường Khánh, ngập ngừng lên tiếng.
_Con...con là....
Thường Khánh không nói gì. Trong người Thường Khánh bỗng dấn lên một cảm xúc rất kì lạ mà chính anh chàng cũng không giải thích được. Có lẽ là anh chàng xúc động vì được gặp ba ruột của mình. Cũng có lẽ vì cuộc gặp gỡ này đã khíên anh chàng cảm thấy giận dữ khi nghĩ về chuyện mọi người đã giấu mình một sự thật quá lớn suốt 17 - 18 năm trời.
_Mẹ con để cho con biết rồi à? – Ba Thường Khánh khẽ nói – Ta cứ tưởng họ sẽ giấu con sự thật này đến cuối đời....
_....
Thật sự Thường Khánh không biết nên nói gì bây giờ và cũng không biết nên xưng hô với ông ấy là gì. Dường như anh chàng vẫn chưa thể chấp nhận việc mình có đến hai người ba.
_Thường Khánh à....Sao con không chịu nói gì với ta? – Ba anh chàng tiếp tục nhẹ nhàng nói – Cũng phải thôi! Không người bình thường nào lại chấp nhận một người cha như ta.....Ta đã quá mù quáng và làm nhiều chuyện khó có thể tha thứ....Ta còn nhớ....Có một tội ác đã ђàภђ ђạ lương tâm ta suốt mười mấy năm nay – Ông đưa hai bàn tay mình lên, tiếp – Trong một phi vụ đưa hàng cấm sang Thái Lan, ta đã sát hại hai vợ chồng cảnh sát nhà ở gần biên giới, còn để lại trên lưng đứa con gái của họ một vết sẹo dài.... – Ông lắc đầu như cố quên đi hồi ức ấy - Ta không xứng đáng làm cha của con.....Con không nhận ta cũng không sao. Được nhìn thấy con khôn lớn như thế này, ta không còn gì để hối tiếc nữa rồi....
Ông ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thường Khánh. Một giọt nước mắt lăn dài trên má của người tù chung thân ấy. Ông ta mỉm cười, rồi đứng dậy, toan buông tay Thường Khánh ra, nói:
_Thôi...Ta vào trong đây! Nhìn thấy con thế này ta càng cảm thấy có lỗi với mẹ con con...Sau này con không cần đến thăm ta nữa đâu! Tạm biệt con, con trai ta...
Chợt một sức mạnh vô hình nào đó khiến Thường Khánh giữ chặt lấy đôi tay chai sần của cha ruột mình lại, anh chàng bật thốt lên:
_Ba....
Ba Thường Khánh sững sờ quay đầu lại nhìn. Hạnh phúc vỡ òa trong đôi mắt ngấn lệ của ông. Ông mừng rỡ ngồi sụp xuống, siết chặt tay Thường Khánh mà không nói được thêm lời nào.
-----------------------------------------------
12T4.
Hôm nay “hoàng tử” của nó có vẻ khá hơn rồi. Không còn “đớ đớ điên điên” như mấy bữa trước nữa, tuy đôi lúc anh chàng vẫn tỏ vẻ trầm tư như đang nghĩ ngợi gì đó.
Nó đang ngồi giải nốt mấy bài tập lý để về nhà khỏi làm thì con Dung từ bàn trên chạy xuống, réo:
_Ê Lam, ê Thùy Anh! Hình bữa tao chụp trong buổi party ở Đà Lạt nè! Có cái này lạ lắm!
Nó và nhỏ Lam ngước mặt lên nhìn nhau rồi nhìn con Dung, đồng thanh:
_Chuyện gì lạ?
Con Dung tuôn một lèo:
_Hôm ở Đà Lạt tui đem máy nhà theo, chụp rồi không rữa ra mà để chỉ lưu trong laptop thôi! Đó giờ tui mới coi có một lần rồi bận quá nên quên béng. Tối qua mở ra nghía lại từng bức mới thấy cái này!
Con nhỏ đưa cho hai đứa một tấm hình rồi tiếp:
_Thế nên hồi sáng tui đem ra tiệm rửa cho mấy bà coi!
Nó và nhỏ Lam chăm chú nhìn vào tấm hình. Trong hình là cảnh con Dung và thằng Long đang nhe răng cười. Nó ngơ ngác nhìn lên:
_Lạ chỗ nào?!
Nhỏ Lam cười tinh nghịch:
_Ý bà là nụ cười giống người ngoài hành tinh của thằng Long ấy hả? Ừ, nhìn xấu lạ!
_Không phải! - Nhỏ Dung xua tay rồi chỉ chì vào mép phải của tấm hình – Tui nói chỗ này nè.
Hai đứa lại chụm đầu nhìn vào phía tay con Dung chỉ. Ra là một cô gái bận đầm đỏ đang đứng quay lưng lại với ống kính và đứng khá gần với tụi con Dung. Nó và nhỏ Lam mất 3 giây để nhận dạng ra người đó là ai. Nó ré lên trước:
_Đây là tui mà! Có gì lạ đâu....
Mắt nó vẫn không rời khỏi tấm hình....Chợt nó nhận ra rằng trong tấm hình, tóc mình đang bị gió thổi tung lên, để lộ một “vật thể lạ” trên lưng. Nhỏ Lam cũng đã nhận ra. Con nhỏ biết chuyện này khá lâu rồi. Hai đứa là bạn thân từ cấp hai mà.
_À... – Nó khẽ lên tiếng – Ý bà là vết sẹo sau lưng tui ấy à?
Nghe đến đấy, Thường Khánh kinh ngạc nhìn sang. Trong đầu anh chàng lởn vởn câu nói của ba mình “Trong một phi vụ đưa hàng cấm sang Thái Lan, ta đã sát hại hai vợ chồng cảnh sát nhà ở gần biên giới, còn để lại trên lưng đứa con gái của họ một vết sẹo khá dài”.
_Sẹo sao? - Nhỏ Dung khịt mũi – Ánh sáng trong hình không được tốt nên tui không biết đó là cái gì...Ra là một vết sẹo ư?
Nó gật đầu. Nhỏ Dung tiếp tục tò mò hỏi:
_Sao lại có thể....Một tiểu thư như bà mà lại có một vết sẹo lớn vậy sao?
_Thì tui là con nuôi mà. Vết sẹo đó có trước khi ba tui nhận tui – Nó đáp – Tui cũng không biết nguồn gốc vết sẹo này.....Anh tui chỉ bảo là tui không nên biết thì hơn....
Cả đám im lặng một lát. Nhỏ Lam khẽ nói:
_Đó là lí do vì sao Thùy Anh để tóc dài và khi mặc váy thì luôn xõa tóc xuống.
Nhỏ Dung vỗ lên trán mình:
_Chời! Học chung với nhau bấy lâu nay mà tui không biết! Chuyện này, ngoài bà và bà Lam ra, lớp mình không ai biết hết à?
_Ừ! – Nó gật.
_Kể cả Thường Khánh ư? – Con nhỏ tròn mắt.
Nó nổi quạu, khẽ kí lên đầu con bạn:
_Ý bà là gì vậy hả? Chuyện đó tui nói với hắn làm gì?!
Nó nói rồi nhìn qua Thường Khánh. Anh chàng liền quay đi.
_Mà nè! - Nhỏ Lam nhìn qua nhìn lại rồi nói với con Dung - Chuyện này bà đừng có để ai biết đó! Đám lớp mình mà biết thì cả trường sẽ biết rồi suy diễn lung tung, không hay đâu!
_Tui biết rồi mà! - Nhỏ Dung giãy nãy.
_Biết cũng phải dặn! Ai mà chưa nghe qua biệt danh của bà, hả bà Tám?!!
--------------------------------------
Phòng Thường Khánh. Anh chàng vừa bước từ nhà tắm ra thì thấy chiếc điện thoại để trên bàn đang rung bần bật. Số máy của một vệ sĩ nhà Thường Khánh - người mà anh chàng thuê để “điều tra” về vụ hai vợ chồng cảnh sát bị ba anh chàng Gi*t hại mười lăm năm về trước.
_Alo^! – Anh chàng bắt máy.
Chuyện là theo lời khai của ông Kiên – ba Thường Khánh - thì lúc hai người họ đang chiến đấu với ông Kiên và đám đàn em tại khu rừng trước nhà thì một tên đàn em của ông lẻn vào nhà của họ và bắt đứa con gái của họ ra làm con tin hòng để cả bọn chạy thoát. Lo cho sự an nguy của con nên bà Hạnh bị phân tâm và trúng phát súng chí mạng của ông Kiên. Vì thương con nên ông Dự buông súng đầu hàng. Đứa bé được thả vội chạy về với cha. Thế nhưng, diệt cỏ tận gốc, ông Kiên leo lên xe rồi lấy súng bắn ông Dự. Viên đạn sượt qua lưng đứa bé và ✓út thẳng vào иgự¢ ông Dự. Chiếc xe chở hàng cấm cùng ông Kiên và đồng bọn tẩu thoát suôn sẻ. Mãi ba năm sau, khi ông Kiên bị bắt thì sự việc đêm hôm ấy mới được phơi bày.
_Vậy anh có điều tra tên của đứa bé gái con họ không? - Thường Khánh lạnh lùng hỏi sau khi nghe tên vệ sĩ kể một mạch từ đầu đến cuối.
_Dạ có! Cô bé ấy tên là Trần Mai Thùy Anh!
Chiếc điện thoại trên tay Thường Khánh rớt xuống đất.
Số phận trớ trêu thế đấy.Nó chính là đứa bé đêm ấy chính kiến cái ૮ɦếƭ của ba mẹ mình. Lúc nó đang ngủ thì bị ai đó lôi đi làm nó sực tỉnh. Lão Quân may mắn đang ở trong phòng vệ sinh nên an toàn. Sau khi bọn tội phạm đi mất, lão Quân mới hớt hải chạy ra vì không thấy em mình đâu. Hàng xóm lúc đó nghe tiếng súng nổ cũng tỉnh dậy và mò ra hiện trường. Nhưng vì nhà nó cách khá xa những ngôi nhà khác nên họ không kịp đến để biết chuyện và kêu cứu viện. Lúc ra đến nơi thì đã thấy ba mẹ nó nằm trên vũng máu, nó cũng ngất xỉu. Nó mất máu khá nhiều nhưng may là được mấy người hàng xóm đem đến trạm xá kịp thời. Sau đám tang cha mẹ do sở cảnh sát khu vực và ba con láng giềng tổ chức, hai anh em nó được giao cho một trung tâm và được trợ cấp tiền nuôi dưỡng hàng tháng theo chế độ của nhà nước.
Thế nhưng, bất hạnh một lần nữa ập đến khi hai anh em bị bắt cóc trên đường đưa đến trung tâm. Bọn người bắt cóc có chủ ý tống tiền trung tâm. Nhưng chưa kịp giở thủ đoạn thì lão hai, mới 6 tuổi nhưng “tuổi trẻ tài cao”, đã tự giải thoát cho hai đứa khỏi “hang hùm” khi bọn kia không cảnh giác.
Nhưng sau khi tẩu thoát, lão Quân mới tá hỏa vì nơi ấy hoàn toàn xa lạ, lão chẳng biết đường đi nước bước chi hết, suy cho cùng thì lúc ấy, lão cũng chỉ là đứa bé vừa lên 6.
Thế là những ngày tháng lang thang, “màn trời chiếu đất” của hai anh em bắt đầu từ đó…..
Thường Khánh hoang mang ngồi phịch xuống giường….Ánh mắt anh chàng thẫn thờ, bàng hoàng đến đáng thương….Tại sao vậy? Tại sao ông trời cứ mãi đùa giỡn với hai đứa. Vượt qua bao sóng gió, những tưởng ngày tháng ấm êm, hạnh phúc đã đến, những tưởng số phận đã mỉm cười…..Vậy mà giờ đây….Cha - người cha ruột thịt của Thường Khánh lại là kẻ đã hại ૮ɦếƭ cha mẹ nó và biến nó trở thành trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ…..Tại sao? Tại sao định mệnh không để yên cho hai đứa…..Tại sao cứ mãi thách thức hai đứa như thế????
Thường Khánh ôm đầu khuỵ xuống đất, đau đớn gào lên…..
-----------------------------------------------
12T4.
Thường Khánh bước vào lớp, nụ cười vô tư của nó đập vào mắt anh chàng. Lòng Thường Khánh chợt nhói lên như bị kim đâm.
Thấy anh chàng ngồi vào chỗ, nó quay sang:
_Hey! Biết làm bài 3.19 trong sách BT Lý hok? Chỉ tui đi!
Anh chàng nhìn sang nó. Bỗng dưng Thường Khánh cảm thấy có tội đối với nó. Dù anh chàng chẳng có lỗi phải gì trong chuyện này. Nhưng ý nghĩ mình là con trai của người đã Gi*t ૮ɦếƭ cha mẹ nó – cái ý nghĩ luôn đeo bám anh chàng từ lúc khám phá ra sự thật ấy - một lần nữa làm cho anh chàng cảm thấy day dứt tột cùng.
_Này! Anh làm sao vậy? Sao không trả lời tui? – Nó tròn mắt lên tiếng, cầm tay Thường Khánh lay lay.
_Tôi không sao. - Thường Khánh quay đi – Bài giải có in trong sách. Sau này nếu không có chuyện gì lớn lao thì đừng làm phiền tôi.
Anh chàng lạnh lùng cất tiếng, rồi gở tay nó khỏi cánh tay mình.
Nó tròn mắt nhìn Thường Khánh. Sao tự dưng hắn lại…..lạnh lùng với nó thế? Đúng là trước giờ hắn vẫn thường xuyên buông ra những câu làm “mất lòng nhau” như vậy. Nhưng những lúc ấy, nó hiểu rằng hắn chỉ “nhỡ miệng” vì chưa hoàn toàn “tan chảy” thôi.
Nhưng lần này, cái cảm giác lạnh lẽo khi hắn thốt lên như thế, rất là….thật. Nó tự trấn an mình vì nghĩ chắc hắn đang mệt hay có chuyện gì đó. Phải rồi, hắn trông xanh xao thế mà. [Tối qua có ngủ tí nào đâu mà chả xanh].
_Anh…Anh có chuyện gì à? Tui thấy anh có vẻ nhợt nhạt lắm. Anh bệnh hả?
Nó đưa tay lên trán hắn theo quán tính. Bất ngờ, Thường Khánh gạt tay nó ra.
_Có cần tôi nhắc lại không?! Tôi không sao. Đừng làm phiền tôi!
Nó cứ gọi là “sốc gấp ngàn lần hơn”, chỉ ngỡ ngàng nhìn hắn mà không nói thêm được lời nào. Thường Khánh...hắn làm sao vậy chứ? Thà hắn cáu kỉnh hay ‘móc họng’ nó....Nó còn dễ chịu hơn lúc này, khi hắn tỏ ra lạnh nhạt và đối xử với nó như một người xa lạ...
_Thùy Anh! - Thấy diễn biến cuộc đối thoại của hai “mắm” kế bên mình có chiều hướng xấu và nhỏ bạn mình đang “đứng hình” như trời trồng, nhỏ Lam bèn kéo nó qua - Bồ không sao chứ?
Nó lắc đầu trong vô thức.
Buổi học hôm ấy, dù nó cố gắng tập trung, không để chuyện kia chi phối, thế nhưng nó không làm được. Nó không thể nào để tâm đến bài học và lời giảng của “quý thầy cô”, khi mà hắn vẫn dửng dưng lạnh lùng và không tỏ ra chút gì gọi là “hối lỗi” về thái độ kia của mình cả.
* * *
Trên con đường dài dẫn về nhà nó. Nó và nhỏ Lam đang dắt xe đạp đi song song.
Bình thường nó và Thường Khánh vẫn hay về chung, nhưng hôm nay, anh chàng dẫn xe ra đến cổng là ✓út đi và chẳng thèm nói một lời nào với nó, cứ như là nó không còn tồn tại trước mặt anh chàng vậy.
Không yên tâm để nó về một mình, nhỏ Lam đành “lỗi hẹn” với ấy ơi Vĩnh Trường để “hộ tống” nó về.
_Nè! - Thấy nó không nói chuyện, nhỏ Lam bèn bắt chuyện trước – Sao mặt bồ như đưa đám vậy hả? Bồ thừa biết tính tình Thường Khánh nắng mưa ra sao mà. Việc gì phải buồn như thế?
_Không phải vậy đâu – Nó thở hắt ra - Hắn không đơn giản chỉ lạnh lùng như bình thường....Rõ ràng đã có chuyện gì đó...
Nhỏ Lam cầm cánh tay nó:
_Bồ đừng suy nghĩ nhiều quá! Không tốt đâu! Mình nghĩ là chuyện hắn cứu bồ và từ hôn với Hy Vân làm cho ba mẹ hắn tức giận và gây áp lực gì đó cho hắn, mà hắn thì không muốn nói, sợ bồ buồn! Thế nên hắn mới cư xử lạ lùng như vậy.....Bồ biết những người bị stress thường ra sao mà!
Nó lặng người suy nghĩ. Đúng rồi, nó quên mất là ông Duy rất nghiêm khắc và khó khăn trong chuyện hôn ước của Thường Khánh. Nhỏ Lam cũng có thể đúng, rằng vì chuyện này mà hắn bị ba mình làm khó dễ và trở nên như thế.....
Tuy không hợp lí cho lắm vì nói đi nói lại, Thường Khánh cũng không phải là người dễ stress vì mấy chuyện này....Nhưng, giữa hoàn cảnh hiện tại - như một đại dương mênh ௱ôЛƓ với những suy nghĩ tiêu cực giống những trận sóng có thể nhấn chìm nó bất cứ lúc nào, thì nó cần có một cái phao để nắm lấy, cần một lí do sáng sủa gì đó giải thích về thái độ của hắn ban nãy, để tự trấn an mình.
Sáng Chủ Nhật. Phòng Thường Khánh.
Anh chàng đứng bên cửa sổ, khẽ cầm lên cái khung hình với bức ảnh nó đang rạng rỡ với nụ cười trên môi, tay cầm bó hoa dại lớn (chụp ở Đà Lạt). Mỗi khi gặp chuyện không vui hay đơn giản là nhớ nó, Thường Khánh đều xem tấm ảnh này. Nụ cười của nó lúc nào cũng khiến anh chàng nhẹ nhõm....
Thế nhưng, sự thật vẫn là sự thật.
Và sự thật là Thường Khánh thấy mình không còn xứng đáng với nó nữa....Nực cười thật, làm sao đứa con trai của một người tù chung thân, mang bản án Gi*t hại chính cha mẹ người mà con trai mình yêu, lại có thể xứng đáng với cô ấy được nữa chứ.....
Thậm chí, Thường Khánh không còn đủ dũng khí để đối mặt với nó nữa là....
Dù trước giờ, Thường Khánh luôn nghĩ rằng, dẫu cho có bất kì chuyện gì xảy ra, dẫu cho cả TG này phản đối chuyện hai đứa, anh chàng vẫn sẽ mãi yêu và bảo vệ nó. Anh chàng nhất định sẽ làm nó trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này, sẽ không bao giờ để mất nó.
Vậy mà mấy ngày nay, chỉ vì chuyện của thế hệ trước, mà cái ý nghĩ sẽ từ bỏ nó cứ xuất hiện trong tâm trí anh chàng, ngày càng thường xuyên hơn.....
Đúng vậy! - Thường Khánh nghĩ - Có lẽ từ bỏ nó là cách tốt nhất cho cả hai.....
Còn Shin nữa mà....Còn một người rất yêu nó.....Chắc chắn nó sẽ rất hạnh phúc khi ở bên Shin....Đúng vậy.....Shin sẽ làm tốt hơn anh chàng....Shin là người tốt....Nó sẽ hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, vì nó đáng được thế.... - Thường Khánh cố trấn an mình bằng ý nghĩ ấy.
Có lẽ vậy, anh chàng phải từ bỏ nó thôi..........
Anh chàng nắm chặt khung hình của nó trong tay, lặng ngắm nhìn người con gái đã kéo mình lên từ vũng lầy của sự cô đơn..... một hồi lâu...... rồi mở ngăn bàn, cho khung hình của nó vào trong, và đóng lại.
Anh chàng cầm chiếc điện thoại của mình lên, bấm số điện thoại của ai đó.
_Tôi sẽ sang Canada du học. Làm hồ sơ cho tôi trong thời gian sớm nhất có thể!
Rồi, khẽ thở hắt ra, Thường Khánh tiếp tục bấm số của nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc