9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 07

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Quan Tâm

Đường Hoan giấu hai con thỏ đi, quay đầu ôm thùng nước còn lại, cố hết sức trở về am Ngọc Tuyền.
Dù được cho thỏ nhưng không có dao cũng không có đồ gia vị, nàng cũng không có cách nào làm thịt thỏ ăn được. Quan trọng nhất là bây giờ Tĩnh Từ sư thái rất ngứa mắt với nàng, lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm. Nếu nàng ra ngoài về muộn, bà sư thái khó tính ấy nhất định sẽ nghi ngờ. Ăn thịt thỏ, tốt nhất là chui vào sâu trong núi đốn củi nướng ăn, vừa an toàn lại yên tâm.
Nàng không dám đắn đo nhiều, trở về am đúng lúc các ni cô khác đang dùng bữa.
Không khí tràn ngập mùi bánh bao thơm lừng.
Đường Hoan không bao giờ ngờ được bánh bao có thể có sức hấp dẫn với nàng đến như vậy.
Vội vàng đặt thùng nước xuống, Đường Hoan chạy nhanh tới phòng bếp.
Nhưng mới chạy được nửa đường nàng lại bị Minh Tâm níu lại.
Minh Tâm im lặng đưa cho nàng nửa cái bánh bao đã vàng, giọng nói cố hạ thật nhỏ: “Minh Tuệ, hôm nay sư phụ khó chịu, không dặn mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng cho tỷ. Tỷ đừng nóng giận, ăn chút bánh này đi, cố gắng thêm chút nữa, sớm đổ đầy nước rồi đến trước mặt sư phụ thành tâm hối lỗi. Sư phụ nhân từ, sẽ không phạt tỷ đâu.”
Đường Hoan im lặng một lúc lâu.
Đây là am ni cô sao?
Đây là hắc điếm* mới đúng ấy!
Thậm chí đây còn không bằng hắc điếm nữa. Cho dù có là chưởng quầy của hắc điếm lòng dạ đen tối độc ác cũng vẫn cho tiểu nhị cơm ăn mà! Nàng chỉ là một tiểu ni cô, ngày hôm qua chưa ăn cơm, tối hôm qua cũng ngủ với bụng rỗng, sáng thì dậy sớm đổ đầy tràn một lu nước, vậy mà ngay cả một cái bánh bao, một bát cháo loãng vị Tĩnh Từ sư thái kia cũng không cho nàng ăn?
Bà ta muốn Gi*t ૮ɦếƭ người đồ đệ này sao?
“Muội ăn đi, tỷ không đói, cảm ơn muội đã lo cho tỷ.” Đường Hoan đặt bánh bao vào lại trong tay Minh Tâm, xoay người rẽ phải đi ra hậu viện đổ nước vào lu.
Minh Tâm một mực đuổi theo nàng, cố nài nàng nhận lấy bánh bao.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, Đường Hoan thực sự cảm động, kéo nàng lại gần một cây cột, nói nhỏ: “Yên tâm đi, tỷ có đồ ăn mà, muội cố chờ, buổi tối trở về tỷ chia cho muội một phần, muội không được nói với người khác đấy!”
Cảnh trong mơ rất chân thật, nàng không có cách nào tiếp tục nhủ lòng không nên tức giận với một người như Tĩnh Từ sư thái nữa. Đúng, đây thật sự chỉ là một giấc mơ, tất cả những người ở đây đều là giả nhưng Đường Hoan thật sự rất nhỏ mọn, ai ức Hi*p nàng, nàng sẽ trả thù kẻ đó, cho dù nàng có là ni cô hay hòa thượng.Không phải ni cô nào cũng cầu mong bình yên, nàng là một hái hoa tặc, nàng sẽ không ngốc nghếch đứng đó làm người lương thiện đâu. Không phải Tĩnh Từ sư thái muốn dồn nàng vào chỗ ૮ɦếƭ sao, vậy nàng phải sống thật khỏe cho bà ta xem, nàng còn phải mỉm cười nhìn tai họa sắp giáng xuống đầu bà ta!
Cứ chờ xem, đừng cho nàng có cơ hội nào!
Mang theo lửa giận ngập tràn, Đường Hoan lại gánh hai thùng nước xuống núi.
Nhưng dù vậy nàng cũng không phải người mất lý trí đến mức điên cuồng. Bụng càng ngày càng đói, mặt trời cũng càng lên cao làm sao mà sống được? Nàng không ngốc như vậy đâu.
Đặt thùng nước cạnh bên bờ sông, Đường Hoan gạt tay áo lau mồ hôi, lảo đảo đi về phía tây.
Nhà gỗ của người canh rừng ở trên một ngọn núi nhỏ, nàng rất đói rồi, nàng muốn đi hóa duyên.
Nàng đói đến sắp hôn mê rồi, cố gắng gượng leo lên đến sườn núi, quần áo sau lưng đã ướt đẫm.
Trong tình huống này, Đường Hoan cũng bất chấp dáng vẻ mình ra sao, dù sao Tống Mạch cũng đâu có ham mê sắc đẹp. Tính tình hắn thành thật như vậy, nàng ra mồ hôi càng thảm hại, nói không chừng còn càng dễ khiến hắn mềm lòng hơn.
Chẳng phải nam nhân nào cũng đều thương hương tiếc ngọc sao?
Nàng kéo cửa hàng rào gỗ ra, lau mồ hôi, mệt mỏi gọi: “Tống thí chủ, huynh có ở nhà không?”
Tống Mạch đang ở sau vườn trói thỏ. Hôm nay thu hoạch được khá tốt, sau khi cho tiểu ni cô hai con, vậy mà hắn lại bắt được một con thỏ. Cứ trói lại rồi đem nuôi trước đã, mấy ngày sau xuống núi bán đi sẽ được nhiều tiền hơn.
Sau khi trói xong, đang muốn đứng dậy, đột nhiên hắn nghe thấy có người gọi hắn.
Tuy nghe không rõ lắm nhưng đó rõ ràng là một nữ nhân.
Tống Mạch nghi hoặc đứng dậy, đứng ở cửa bắc phòng bếp nhìn về phía nam.
Hàng rào chắn đi thân hình của người đó, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Tuy cách nhau rất xa nhưng
Tống Mạch chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đó rõ ràng là tiểu ni cô kia.
Trong lòng hắn hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía con thỏ đang bị trói bên dưới mái hiên.
Hắn không phải là người tu phật, hắn muốn bán ít thú rừng kiếm tiền nuôi sống bản thân. Lúc trước là ma xui quỷ khiến nên mới cho nàng hai con thỏ, bây giờ hắn hối hận rồi.
Tống Mạch nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên, giấu con thỏ trong một bụi rậm phía sau cây anh đào, sau đó còn dùng Ⱡồ₦g sắt chụp xuống. Sau khi xác định chắc chắn cho dù nàng có đứng ở cửa cũng không phát hiện ra cái gì, Tống Mạch mới chà chà hai tay, vỗ vỗ áo ngoài, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Chuyện xảy ra giữa hai người, theo lý mà nói nàng là một tiểu ni cô, hẳn chính nàng mới phải nghĩ đủ mọi biện pháp tránh hắn mới đúng, vì sao bây giờ lại tìm tới cửa? Nếu không có lí do thỏa đáng, Tống Mạch nhất định sẽ không để nàng bước qua cửa.
Hắn đi rất nhanh sau đó vững vàng dừng lại, giống như một cây tùng sừng sững bên trong cửa, đối mặt với nàng, không nói một lời.
Hai mày hắn nhíu lại, không biết là bởi tức giận hay bởi hoang mang.
Cho dù thế tất cả điều này đều không quan trọng, chỉ cần hắn ở nhà là được.
Đường Hoan xấu hổ mỉm cười với hắn, “Tống thí chủ, huynh, huynh có thể cho ta một chút gì đó ăn…”
Lời còn chưa dứt, hai tay đã buông lỏng, mí mắt khép lại, ngã sang một bên.
Cho đến khi nàng ngã nằm trên mặt đất, Tống Mạch cũng không có phản ứng gì.
Tốt rồi, vì sao lại ngất thế này?
Bất chấp nam nữ khác biệt, hắn gấp gáp đến độ nhảy ra ngoài, cúi người nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, môi khô nứt nẻ, giống như bị cảm nắng. Hắn nhanh chóng cúi người ôm người lên, chạy nhanh vào nhà.
Khi cả người ngả lên trên giường đất, gân cốt trong người rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, Đường Hoan thoải mái muốn duỗi người.
Nhưng thật tiếc vì nàng vẫn phải giả vờ bất tỉnh.
“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ Minh Tuệ?” Chân tay Tống Mạch luống cuống, hắn chỉ dám đứng bên cạnh giường, liên mồm gọi tên nàng.
Hai mày Đường Hoan cũng không chịu nhíu lấy một cái.
Tống Mạch xoay người đi múc nước, trên mặt hắn đều là mồ hôi, nhìn trông thật sự rất đáng thương chật vật.
Nhân cơ hội này, Đường Hoan mở mắt quét một vòng trong phòng. Trên nền đất phía đông đặt cái tủ ba ngăn sơn son, bên cạnh có một cái bàn và một cái ghế, cùng với hai bao lương thực đặt ở góc tường. Trừ cái lần thấy nàng ngã mà không đỡ thì thân phận người canh rừng của hắn thật sự rất xứng.
Nàng cười đến đắc ý, cuối cùng chỉ còn mỗi việc … leo lên giường của hắn mà thôi.
Dù sao nàng cũng có thời gian một tháng nữa, không vội không vội, trêu chọc hắn vui hơn
Lúc Tống Mạch bước vào, hai ống tay áo cuộn lên tới cổ tay, hắn cầm theo một cái khăn ướt, ngập ngừng một chút rồi bắt đầu lau mồ hôi giúp nàng.
Lần đầu tiên chăm sóc một nữ nhân, lại là ban ngày ban mặt, không nhìn nàng thì sợ tay mình chạm phải chỗ không nên chạm, mà nhìn nàng thì…nàng đẹp như vậy, hắn thật sự rất lúng túng. Nếu nàng tỉnh rồi, hắn có thể chất vấn nàng vì sao lại tìm hắn. Nhưng nàng bị bệnh té xỉu, hắn không tự chủ đã nghĩ xong lí do cho nàng. Nhất định là nàng không còn cách nào nữa mới đến tìm hắn.
Nàng lương thiện như vậy, không phải là người không biết quy củ.
Nghĩ liên miên nhiều lắm, khăn ướt chạm vào vành mũ nàng, mũ ni cô rơi xuống khỏi đầu nàng.
Tống Mạch xấu hổ rụt tay lại.
Tay trái Đường Hoan lặng lẽ bấm mình một cái mới không phá hỏng việc lớn.
Nàng hận nhất chính là cái đầu bóng loáng này! Đối với cái đầu trơ trọi bóng loáng này, nam nhân nào có thể si mê đây?
Sư phụ thật sự là hãm hại nàng mà! Sau này vào địa phủ, đừng để nàng biết giấc mộng này là do sư
phụ cố ý làm ra. Nếu không ngày nào nàng cũng sẽ đuổi theo sư phụ, nhìn thấy nam nhân nào nàng sẽ biến đầu kẻ đó trở nên bóng loáng, xem sư phụ còn dám ra tay không!
Con gái vì người mình yêu mà làm đẹp, muốn quyến rũ Tống Mạch, Đường Hoan cũng không dám để hắn nhìn thấy cái đầu bóng loáng của mình, nàng đành chậm rãi mở to mắt, “Tống thí chủ?”
Tống Mạch vội thụt lùi xuống vài bước, trầm giọng giải thích: “Tiểu sư phụ, đây là hàn xá, vừa rồi người đột nhiên té xỉu, ta đành bất đắc dĩ đặt người vào. Người , người thấy bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?”
Mặt Đường Hoan ửng hồng lên, tay chống xuống giường yếu ớt ngồi dậy, vừa nhặt mũ ni cô đội lên đầu vừa cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Đa tạ Tống thí chủ, đã làm phiền huynh rồi. Ta, ta không sao, chỉ là đã ba bữa chưa ăn cơm, đói bụng vô cùng, trên núi lại chỉ có một nhà của Tống thí chủ. Ta, ta, ta đành mặt dày hóa duyên Tống thí chủ. Tống thí chủ, huynh có thể cho ta chút gì ăn không? Cái gì cũng được, vì không ăn cơm nên ta cũng không đủ sức gánh nước, sư phụ sẽ càng thêm tức giận.”
Thì ra là đói.
Tống Mạch không tự chủ nhẹ nhàng thở ra, “Người chờ một lát.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đường Hoan cũng đi xuống, theo hắn vào phòng bếp. Cô nam quả nữ ở chung một phòng đương nhiên là không ổn. Nàng là một tiểu ni cô hiểu lễ nghĩa, đương nhiên phải chú ý đến điều này.
Thấy nàng bước xuống, Tống Mạch hơi bất ngờ sau đó hắn liền hiểu được tâm tư của nàng. Mâu thuẫn ban đầu đều tiêu tán hết ngược lại càng cảm thấy khẩn trương. Hắn đưa lưng về phía nàng rồi đặt bàn xuống, lấy bát đũa trong tủ ra, còn có một cái bánh nướng và một đĩa dưa muối nhỏ, buồn buồn nói: “Tiểu sư phụ còn yếu, người cứ ngồi xuống dùng cơm đi. Nhà Tống mỗ nghèo…”
Đường Hoan vui vẻ bước đến trước mặt hắn, đỏ mặt cảm tạ: “Tống thí chủ khách khí rồi, Minh Tuệ mạo muội tìm đến, khiến thí chủ phiền toái như vậy, huynh còn cho ta ăn, Minh Tuệ đương nhiên vô cùng cảm kích.
“Vậy người ăn nhanh thôi, ta ra bên ngoài một lát.” Phòng bếp chật hẹp, nàng đứng lại gần, Tống Mạch thực sự không thể nào tự nhiên, đành bước nhanh ra ngoài.
Đường Hoan mỉm cười nhìn bóng lưng hắn, chưa ăn cơm vội mà đi đến gần lu nước, lấy gáo nước hình hồ lô múc nước lên uống.
Khi Tống Mạch quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Tim hắn lại đập rối loạn.
Nàng vậy mà lại uống nước, dùng cái gáo hồ lô của hắn uống nước.
Thực ra cũng chẳng có gì sai, trời thì nóng, nàng khát nước đương nhiên phải uống nước rồi. Nhưng mà cái gáo hồ lô này từ trước tới giờ chỉ có mình hắn dùng, nay nàng cũng dùng, môi của nàng cũng chạm vào nó.
Có lẽ, nơi môi nàng chạm vào, môi hắn cũng từng chạm?
Trong lòng Tống Mạch chấn động, vội vàng thu hồi tầm mắt, chạy sang vườn rau bên cạnh, không dám nhìn tiếp, mà hai má cũng nóng như lửa.
Sau đó hắn nhìn thấy thấp thoáng trong vườn rau mới ươm có một cây dưa chuột.
Trời nắng nóng, trên bàn cơm chỉ có một đĩa dưa muối và một cái bánh nướng áp chảo, nàng lại khát,
chắc sẽ rất khó nuốt?
Tống Mạch do dự một lát, nghĩ đến chuyện nàng đói đến ngất xỉu, cơ thể nhất định rất yếu, nên hắn hái thêm một ít dưa chuột rồi đi vào.
Đường Hoan đang ăn với tốc độ như hổ đói, không ngờ Tống Mạch lại đột nhiên bước vào, nàng … nghẹn, vì vậy đành vội vàng xoay người, đỏ mặt ho khan.
Tống Mạch nhìn cái bánh đã bị nàng ăn đến hơn nửa.
Hắn không khỏi buồn cười. Tiểu ni cô nhìn trông gầy yếu nhỏ nhắn, lại ăn được rất nhiều…Nhưng hắn nhớ lại lời nói của nàng, nàng nói nàng đã ba bữa không được ăn cơm. Đúng rồi, thời gian am
Ngọc Tuyền gánh nước hắn cũng nhớ một chút, bình thường bây giờ sớm đã gánh xong rồi, vì sao nàng vẫn còn đang làm việc?
Buổi sáng còn thấy nàng khóc, hay thật sự có chuyện gì?
“Tống thí chủ, ta, ta…” Đường Hoan đứng dậy, hai tay nhỏ bé xoắn vạt áo, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tống Mạch hiểu ý chuyển hướng đề tài: “Chỉ ăn bánh nướng áp chảo rất dễ bị nghẹn, tiểu sư phụ ăn thêm chút dưa chuột đi, sẽ dễ trôi hơn.”
Dưa chuột?
Đường Hoan giật mình khi*p sợ đến nỗi quên giả vờ xấu hổ. Đến khi Tống Mạch đưa dưa chuột tới,
nàng vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh sợ, hai tay cứng ngắc đưa ra.
Tống Mạch vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt biến hóa của nàng, bởi hắn phát hiện ra lòng bàn tay nàng đỏ bừng.
Lòng hiếu kì của hắn cuối cùng cũng không thể nhịn được, “Người, người vì sao bây giờ vẫn còn
gánh nước?”
Rốt cuộc cũng hỏi!
Trong lòng Đường Hoan vui vẻ, cúi đầu ngồi xuống, vừa vuốt quả dưa chuột trong tay vừa nhỏ giọng giải thích: “Hôm qua ta và sư muội không hóa được chút tiền nào, lại còn về muộn, sư phụ tức giận phạt chúng ta. Trên đầu sư muội có vết thương nên chỉ phạt quỳ một đêm trong phật đường, còn ta, sư phụ chê ta ngu dốt, phạt ta về sau đều phải gánh nước buổi sáng, đốn củi buổi chiều, từ này về sau không bao giờ cần niệm kinh nữa. Mới vừa rồi ta đánh đổ một thùng nước nên làm trễ nải thời gian dùng nước, sư phụ cũng không để lại bữa sáng cho ta nên ta đành tìm đến đây.”
Tống Mạch không hiểu sao cảm thấy thực phẫn nộ.
Tiểu sư phụ này bị nhục nhã như vậy, đã không thể kể rõ với ai, vậy mà sư phụ còn phạt nàng thật nặng, ngay cả bữa sáng cũng không cho ăn.
Không trách được nàng oan uổng mà khóc.
“Người, sư phụ người…” Hắn không nhịn được muốn trách móc sư phụ nàng, an ủi nàng.
Đường Hoan lắc đầu, giọng nói không giấu nổi cô đơn: “Không thể trách sư phụ rõ ràng là ta rất ngốc. Ta vốn cũng không có ngộ tính, làm chút việc nặng cũng phải thôi.”
Tống Mạch không biết nên nói cái gì.
Sau một hồi im lặng thật lâu, Đường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đang quan sát vẻ mặt hắn. Tống Mạch bị đôi mắt long lanh nước kia nhìn đến khẩn trương, đang định tránh ra, lại thấy nàng cúi đầu, sau đó từ từ nâng tay lên cắn quả dưa chuột, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ngậm quả dưa chuột vào.
Cả người đột nhiên nóng lên.
Giống như nhận thấy tầm mắt nóng cháy của hẳn, tiểu ni cô chậm rãi giương mắt nhìn hắn, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, trong miệng vẫn ngậm quả dưa chuột.
“Tống thí chủ, còn có việc gì sao?” Đường Hoan thẹn thùng rút quả dưa chuột ra ngoài, liếm liếm môi, vô tội hỏi hắn.
“…Không.” Tống Mạch xoay người bước ra đến cửa rồi bỏ chạy.
Đường Hoan mỉm cười gọi hắn lại, đến khi hắn quay đầu, nàng lắc lắc vật trong tay: “Tống thí chủ, cảm ơn dưa chuột của huynh, ta rất thích ăn!” Tống thí chủ, nếu huynh không ngại, ta còn muốn cả cây gậy trên người huynh nữa.
Ở trong mắt Tống Mạch, tiểu ni cô đứng nơi đó thẹn thùng đỏ mặt, đẹp như hoa đào tháng ba.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc