7788 EM YÊU ANH - Tập 95

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Ông bà đã có tuổi, cũng không có mong muốn gì lớn, chỉ mong các con các cháu đều ở bên cạnh. Thực ra ban đầu anh cũng không hiểu, hồi thi đại học đã làm găng với bố mẹ. Về sau vẫn ở lại, sống với ông bà như thế này cũng rất tốt. Nếu em tìm một người mà không hạnh phúc thì thà rằng em đừng tìm, hoặc không tìm
thấy. Nếu em tìm Phí Duật Minh, cuối cùng không đâu vào đâu, chắc chắn ông bà nội sẽ đau lòng, đau lòng hơn cả em đi theo anh ta, hiểu chưa? Hạnh phúc không phải chỉ nói bằng miệng, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của người khác. Dĩ nhiên, đây là chuyện của em, mọi người nói gì làm gì, quyền quyết định vẫn thuộc về em, vì thế anh mới hỏi em sau này thế nào".
Khanh Khanh cũng nằm xuống, đống cát trên chân cũng chảy xuống, cảm giác nặng nề lại đè xuống tim cô theo một cách thức khác. Hạnh phúc, quả thực không phải chỉ là hai chữ đơn giản.
Hai anh em cùng ngắm bầu trời xanh không một gợn mây, bên bờ biển có tiếng những đôi tình nhân vui đùa, có du khách đi dạo một mình, có những đám người cùng nhau đi du lịch, cũng có rất nhiều đứa trẻ cầm xô, chạy đến bờ biển nhặt những vỏ sò vừa mới dạt lên bờ sau khi cơn sóng qua đi.
"Anh út, nước xô lên bờ, những tòa lâu đài trên cát sẽ sụp hết cả sao?".
"Dĩ nhiên rồi, nó không có nền móng vững chắc, lâu đài cát dù đẹp đến đâu nhưng nước tràn đến, sẽ chẳng còn lại gì nữa".
"Anh nói, em và anh ấy... là như vậy sao?".
"Hai người... anh chỉ thấy anh ta sâu xa hơn em rất nhiều. Em bị dạt lên bờ sẽ dừng lại, anh ta có thểkhông?".
"Nếu... anh ấy có thể dừng lại thì sao?".
"Anh ta có thể mãi mãi ở bên cạnh em, vứt bỏ cuộc sống trước đây để ở lại đây sao?".
Khanh Khanh mở mắt, chống người dậy, rắc cát lên người Mục Tuần. Cô lại chọn cách không trả lời câu hỏi của anh, chỉ vục từng nắm cát to vùi anh dưới cát. Mục Tuần không nhúc nhích, để mặc cho cô vùi cát. Tòa lâu đài cát nhanh chóng biến mất, xuất hiện ngôi mộ trên cát. Anh nằm trong đó, nhắm mắt. Thủy triều ở ngay
cạnh chân, cô đạp sóng chạy về, lấy vài vỏ sò đặt trên ngôi mộ bằng cát của anh để trang trí, xếp thành hình ngộ nghĩnh đáng yêu.
Ráng chiều lên cao, Mục Tuần mở mắt, chỉ nhìn thấy hình bóng của Khanh Khanh đang hướng về biển.
Anh ngồi dậy, hình vỏ sò trên người dần dần trôi đi, xếp lại sơ qua có thể nhìn thấy ba chữ: Có thể không? Nhà họ Mục đón tết Dương lịch ở Hải Nam. Khanh Khanh nghe lời khuyên của chị A Nghĩa, đề nghị mọi người ra bờ biển xem pháo hoa.
Ông bà nội đã có tuổi, xương khớp không khỏe, không thể đứng ở ngoài hứng gió biển quá lâu. Bố mẹKhanh Khanh cũng sợ mệt, sau bữa cơm đoàn viên, sắp xếp để Mục Tuần đưa Khanh Khanh ra bờ biển đónchào thời khắc giao thừa.
Năm nay, miền Bắc đón mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, Hải Nam vẫn ấm áp như mùa xuân.
Rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập trên bờ biển, mấy người đang chơi bóng chuyền trên cát, còn có người luyện cho thú cưng nhặt đĩa bay, những người không có việc gì làm thì tìm củi nhóm lửa. Khanh Khanh đi kiếm củi, sau đó ôm gối ngồi cùng mọi người ngồi bên đống lửa. Hòn đá đã nung nóng rất ấm, Khanh Khanh lấy xiên xiên kẹo bông cho lên bếp nướng.
Sóng biển dạt dào, không ai nhận ra cô vui hay buồn, chỉ có Mục Tuần biết một chút. Sau khi trở về từ sân chơi bóng chuyền trên cát, anh ngồi xuống bên cạnh Khanh Khanh.
Hai anh em nói chuyện tối hôm ấy, họ cũng ngồi như thế này trên ban công, Mục Tuần kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ, Khanh Khanh chăm chú nghe, thử nhớ lại. Về khu vườn xưa, cây quế, những hạt lạc rơi ra ngoài trong nhà bán lạc rang, thời gian như nước trôi, trôi qua rồi sẽ không quay lại. Đắm mình trong ký ức của thời thơ ấu, sau đó là thanh thản. Khanh Khanh mỉm cười, những
thứ đè nặng trong lòng cũng vơi đi một chút, mặc dù nó vẫn còn ở đó.
Hai mặt xiên kẹo bông nướng có chút cháy vàng, thơm mùi gạo nếp, trông cũng ngon miệng hơn, cũngkhông ngọt như trước. Khanh Khanh không muốn ăn, chỉ nếm một hạt rồi lại cho lên bếp nướng. Nướng rấtlâu, kẹo bông cũng không chống lại được uy lực của ngọn lửa, cháy đen, cuối cùng biến thành một đống bột than. Xem ra thứ gì cũng phải chú ý độ lửa. Lửa vừa tới mùi vị mới thơm ngon, Khanh Khanh đã nghĩ như vậy, lại nhớ đến chuyện của người. Mùa đông ấm áp không thích hợp để thương xuân sầu thu. Cô không thở dài nữa, ném thêm củi vào đống lửa. Ngọn lửa cháy bùng, nóng đến nỗi mặt cô lấm tấm mồ hôi. Mục Tuần khoác áo khoác lên vai cô, cùng mọi người đi tìm cành câykhô.
Khanh Khanh ngồi bên đống lửa tiếp tục nướng xiên kẹo bông mới, không giống với lúc nướng tỏi ở nhà, lần này cô cẩn thận hơn, sợ rằng nướng không đúng lại khiến nó cháy đen, kẹo bông trong túi không còn nhiềunữa.
Năm mới đến, phải chúc phúc mọi người. Khanh Khanh không thích nhắn tin cho tất cả mọi người, đànhphải gọi điện. Cô lấy điện thoại tìm từng người một, trước tiên gọi cho thím Trương.
Thím Trương ở nhà một mình, chăm lo hai ngôi nhà ở Champagne Town và ngôi nhà trong thành phố. Chiếc áo len của thím không thể đan xong được, lúc nào cũng nghiên cứu thực đơn không biết chán, còn nói là ở nhà đang có tuyết, đợi đến khi họ về, thím sẽ ra sân bay, mang áo lông và dép bông cho ông bà. Lúc cô đi, thím Trương đã đặt hai chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ trong phòng cô, chăm sóc nó để mùa xuân nở hoa. Pu'p hoa thủy tiên bọc trong mầm giống như củ tỏi. Khanh Khanh không thấy gì đẹp, chỉ biết đợi đến mùa xuân, chụp ảnh kỷ niệm với những nụ hoa mới nở. Cô nói bản thân
không coi trọng kết quả, thực ra vẫn rất coi trọng, hơn nữa kỳ vọng một kết quả tốt đẹp, mang theo một chút mơ tưởng thời thiếu nữ.
Hiện thực hối thúc, giấc mộng đã tỉnh.
Miền Nam không có tuyết, bên bờ biển chỉ có màn sương rất mỏng, rất mảnh, cùng với đó là tiếng sóngbiển dạt dào. Chiều tối, Khanh Khanh và Mục Tuần đi dạo trong khu rừng nhỏ bên bờ biển. Hai người đi cách nhau vài bước, đi mãi đi mãi, lúc ngoảnh đầu lại không thấy anh đâu, chỉ còn lại mấy điểm đen mờ ảo. Cô sẽ hoảng hốt ngỡ rằng gặp Phí Duật Minh, thực ra chỉ là người xa lạ, cũng có những đôi tình nhân nắm tay nhau băng qua khu rừng.
Kẹo bông nướng biến thành đốm sáng nhỏ, trông giống như đom đóm. Mục Tuần quay trở về từ phía khurừng, trên tay là xiên cánh gà, xiên thịt, bắc lên bếp nướng, không biết anh kiếm được hạt tiêu ở đâu. Đàn ông thường thực tế như thế, thỉnh thoảng lãng mạn một chút còn được, lâu rồi sẽ chán ngấy. Kẹo bông cháy đều bị Khanh Khanh chôn vào hố cát cách đó không xa, que xiên cháy đen vẫn còn cắm ở trên, chôn xong cô đứng dậy đi về phía biển.
Sóng rất lớn, cuộn một đường trắng xóa từ phía xa. Pháo hoa vẫn đang được chuẩn bị, chỉ có trên bờ đê là nghìn nghịt người đứng chờ xem pháo hoa. Trước Giáng sinh, trên bờ biển vẫn còn thoáng chút lạnh. Đến trước tết Dương lịch, khắp nơi đều là người, rất nhiều đôi tình nhân. Nhìn người khác tay nắm tay, Khanh Khanh lại ngoảnh mặt đi, sau đó giở điện thoại ra nhìn. Mục Tuần ngồi cạnh đang ăn cánh gà nướng ngon lành, giơ giơ xiên thịt trước mặt cô. Nếu có thể vô ưu vô lo mở lòng mình như anh, Khanh Khanh cũng biết đủ. Nhưng cơ thể theo phản ứng trong tim, lúc không vui, ăn gì cũng không thấy ngon.
Qua tết Dương lịch phải quay về đón học kỳ mới, còn có câu trả lời mà cô muốn biết.
Sắp đến nửa đêm, đám lửa cháy bập bùng, xung quanh chỉ còn lại mấy hòn đá, mọi người đều chạy đếnbờ đê xem pháo hoa. Lúc đếm ngược, một tràng pháo hoa bay lên trời, vụt sáng giữa bầu trời đêm, màu sắc rực rỡ tạo thành rất nhiều hình thù khác nhau. Trong mấy giây cuối cùng của năm, bất kỳ cảnh đẹp hay một thứ nhỏ bé nào đều có thể chạm đến nỗi nhớ nhung Khanh Khanh dành cho anh. Cô ngả vào người Mục Tuần, ngắm nhìn pháo hoa lấp lánh trên bầu trời đêm, ngây người nhìn đến thất thần.
"Chúc mừng năm mới", cùng với một chùm pháo hoa rất lớn, Mục Tuần túm bím tóc của Khanh Khanh, kéohồn vía của cô quay về, "Mau ước đi".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc