7788 EM YÊU ANH - Tập 92

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Cảm ơn nhé! Khanh Khanh cô cũng đừng làm khổ mình, phải vui tươi lên, người khác nhìn mới thấy thích, ngày tháng mới qua đi vui vẻ. Có rất nhiều chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Cô xem tôi đạp xe bảy tám năm nay rồi, trước đây làm việc trong xưởng, gã người ૮ɦếƭ của tôi chẳng phải vẫn ở nhà hưởng phúc, đều là do tôi nuôi, nếu chán thì tôi đã sớm chán đến ૮ɦếƭ rồi. Con cái phải đi học, phải xây nhà, có cái gì là không cần tiền đâu? Không phải ngày nào đạp xe cũng vui vẻ! Sống là phải lạc quan lên một chút".
Chị A Nghĩa đạp được vài bước, ngoảnh đầu lại vẫy tay, chiếc khăn vắt lên vai bị gió thổi tung, bay bay trong gió, trông rất đẹp.
Khanh Khanh tạm biệt chị A Nghĩa, kết thúc những tháng ngày lang thang, quay về khách sạn, ngày nàocũng theo ông bà đi chùa thắp hương, buổi tối xem phim truyền hình của đài trung ương. Tối nào bố mẹ Khanh Khanh cũng gọi điện thoại đường dài, hỏi thăm tâm trạng của con gái. Mẹ Khanh Khanh hơn hai mươi năm không sửa được thói quen nói nhiều nhưng lần này lại trở nên rất thận trọng, nói gì cũng thích thêm một câu "Thất Thất không có gì không vui chứ?".
Cô có gì không vui sao?
Khanh Khanh tải những bức ảnh chụp phong cảnh bên bờ biển lên Facebook, thay đổi thông tin, viết hai câu liên quan đến chuyến đi. Trong mục trạng thái tình cảm cá nhân, cô vốn định sửa lại là "đang hẹn hò" nhưng nghĩ một lúc lại không sửa, vẫn để là độc thân. Khanh Khanh lướt một lượt danh sách bạn bè, cuộc sống của mỗi người đều thiên biến vạn hóa, trước đây một kiểu, sau này một kiểu khác, rất nhiều bạn thay avatar, rất nhiều người khóa thông tin của mình.
Trong đầu Khanh Khanh lóe lên một ý nghĩ, cô nhập tên Phí Duật Minh trong mục tìm kiếm, chuột chỉ vào nút tìm kiếm nhưng một lúc rất lâu vẫn không quyết định
được là có nhấp chuột hay không. Cô ra ngoài ăn hoa quả, lúc quay lại nhìn thấy dứa khô mà chị A Nghĩa tặng, liền lấy vài lát ngâm vào nước.
Màn hình đã tối đen, cô chạm tay vào chuột, màn hình bật sáng, ngón tay do dự một lúc nhưng rồi vẫn ấn. Facebook bắt đầu tìm kiếm, tên của anh ở trang hai, avatar là hình chiếc xe Hummer.
Khanh Khanh mở phần thông tin của anh với tâm trạng rất phức tạp, trường anh tốt nghiệp, thể loại nhạc anh yêu thích, bộ phim anh yêu thích, sau đó mới chú ý đến trạng thái tình cảm của anh.
Thời gian đăng nhập lần cuối cùng là một tuần trước, trạng thái tình cảm vừa mới thay đổi, từ đang yêu chuyển thành đã tìm được bạn đời.
Khanh Khanh vẫn chưa đóng Facebook của anh thì chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, đèn báo cuộc gọi đến nhấp nháy, lại là thời gian anh gọi điện mỗi ngày, đổ hai hồi chuông thì Khanh Khanh nhấc máy.
"A lô", cô gấp laptop lại, lấy nhật ký, giở đến trang lần trước đang viết dở, câu cuối cùng là "Buối sáng ngày hôm ấy". Nếu không có buổi sáng ấy thì rất nhiều chuyện đã không xảy ra. Dường như họ đã được định sẵn sẽ phải gánh chịu kiếp nạn của cuộc tình này. Khanh Khanh vạch đầu Pu't, xoẹt một đường trên giấy.
"Tết Dương lịch có về không?". Anh hỏi.
Đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau, lại sắp đến ngày anh phải về châu Âu, điện thoại không nhiều, tin nhắn thì hầu như không nhắn, sẽ đón năm mới như thế nào Khanh Khanh cũng chưa nghĩ đến.
"Không về".
"Lúc nào phải đi dạy?".
"Mùng bốn tháng một"
"Vậy... lúc nào quay lại?".
"Vẫn chưa quyết định".
Thực ra đã đặt vé máy bay về nhưng Khanh Khanh không muốn nói cho anh biết, sợ anh đến sân bay, cũng sợ anh sẽ không đến. Nếu anh đã hy vọng tất cả không phải là "ép buộc" thì Khanh Khanh cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Hai người không còn gì để nói. Nhịp thở của anh nặng nề, nhịp thở của cô liên miên, bối cảnh vẫn là bản nhạc Dreaming of Andromeda mà cả hai đã quen thuộc, đoạn nhạc dạo xuất hiện âm thanh lanh lảnh.
"Khanh Khanh".
"Gì ạ?".
"Những lời anh nói hôm ấy không phải như em nghĩ".
"Em nghĩ gì?".
"Liên quan đến kết hôn, liên quan... tóm lại, có lẽ em không hiểu".
Khanh Khanh viết bốn năm lần câu "Buổi sáng ngày hôm ấy" trên cuốn sổ, không còn chỗ viết nữa, thế nên cô đặt Pu't xuống, hít một hơi thật sâu.
"Phí Duật Minh... anh muốn...".
Lắng đọng suốt hơn hai tuần, cô gần như quay về điểm xuất phát. Đây là lần đầu tiên cô muốn bộc lộ lòng mình qua điện thoại, nhưng lại không có dũng khí nói hết câu.
"Em muốn...". Anh dò hỏi, nói đến cuối giọng nói trở nên dập dềnh bất ổn, "chia tay?".
Tuy cách xa muôn núi ngàn sông, giọng nói của cả hai vẫn thân thuộc, nhưng lời nói thì lại rất xa lạ. Cô nhắm mắt là có thể tưởng tượng khuôn mặt ấy, khuôn mặt trong khoảnh khắc vui vẻ nhất đã từng ở rất gần trái tim của cô.
Khanh Khanh thấy hai mắt cay cay, chiếc Pu't rơi xuống đất.
Thực ra cô muốn hỏi: Anh muốn lấy em không?
Khanh Khanh lập tức tắt máy, ngay cả lời tạm biệt
cũng không nói, nhấn nút tắt máy rồi chạy ra khỏiphòng.
Ông bà nội đang xem ti vi trong phòng, ti vi bật rất to, cho dù trốn trên ban công cô vẫn có thể nghe thấy được. Khanh Khanh đeo tai nghe, nghe đi nghe lại một bài hát nhưng lại không hiểu một câu nào trong lời bài hát. Cô cũng học giọng khàn khàn của ca sĩ ngâm nga một hồi, đóng cửa ban công, hét mấy câu về phía bãi cát nhưng tiếng hét rất nhỏ.
Cô không dám hét thật to những câu ấy, cho dù có hét to đến đâu thì một người ở thành phố khác như anh tuyệt đối sẽ không nghe thấy. Đáp lại cô chỉ có sóng biển vô biên.
Vầng trăng trên bầu trời đêm bị những đám mây che lấp, gió biển nắng nóng không xua đi được nỗi muộn phiền chất chứa trong lòng Khanh Khanh. Cô đứng trên ban công rất lâu, quá nửa đêm mới về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ như thế. Khanh Khanh nằm trong phòng ngủ mà cứ mơ mơ màng màng, giống như đã ngủ say, nhưng lại giống như đang tỉnh. Cô thò đầu ra khỏi chiếc gối lún sâu, nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng ngoài, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ, pha lẫn với giọng trêu đùa của Mục Tuần. Rất nhiều thứ kỳ quái trong giấc mơ đêm qua đã bị ánh nắng mặt trời rọi qua khe hở của rèm cửa làm bay hơi hết cả, chỉ có tiếng cười nói của Mục Tuần là vô cùng thân thiết. Cảm giác ấy, dường như thời gian bỗng chốc quay về với Champagne Town, mỗi buổi sáng, ông bà nội, cô và Mục Tuần quây quần bên bàn ăn, thím Trương đi lại bận rộn. Bữa sáng tuy chỉ có rau cháo đơn giản nhưng lại có một cảm giác đầm ấm đặcbiệt.
Khanh Khanh uể oải ngồi dậy, hai tay ôm gối, mái tóc dài vắt ngang vai. Cô áp mặt vào chiếc áo ngủ rồi cọ mặt vào đó, giống như lúc tỉnh dậy bên cạnh Phí Duật Minh, sau đó lặng lẽ lắng nghe tiếng nói chuyện bênngoài.
ngoài.
Mọi người không nói rõ với cô bất kỳ chuyện gì nhưng thực ra trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ.Mười mấy ngày nay, bố mẹ quan tâm đến cô hơn, ông bà nội chiều chuộng cô hơn, mỗi lần gọi điện Mục Tuần cũng rất thận trọng. Khanh Khanh bị họ bao bọc quá chu đáo. Lần này thực sự khiến cô phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng, khiến cô không biết phải làm thếnào.
Câu hỏi của Phí Duật Minh lại vang lên bên tai cô: Em muốn chia tay?
Dĩ nhiên là cô không muốn.
Khanh Khanh vừa thay áo ngủ thì Mục Tuần đẩy cửa bước vào. Cô ngồi trên giường, nhìn thấy Mục Tuần lại ủy mị gục mặt xuống gối, chỉ muốn kéo chăn che mặtlại.
Dường như Mục Tuần đã có sự chuẩn bị, anh không hỏi gì, ném thứ đang cầm trên tay xuống giường, đậptrúng đầu Khanh Khanh. Cô không thể không ngẩng đầu nhặt nó lên. Đó là một chú thỏ bông màu cà phê, toàn thân mềm mại, chân tay dài ngoằng, mặc quần áo bông, cổ quàng khăn giống Mục Tuần, trông rất đáng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc