7788 EM YÊU ANH - Tập 72

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Sơ xuất, chuyện không ngờ tới
Mấy ngày sau đó Khanh Khanh đều bận rộn chuẩn bị cho buổi diễn kịch Giáng sinh ờ trường mầm non, không có thời gian nghỉ ngơi. Vai vẫn còn đau nhức, toàn thân ê ẩm, hết giờ làm không được về nhà, phải ờ lại làm thêm, khâu vá đạo cụ. Ngày nào Phí Duật Minh cũng đến trường phụ với cô, cũng không cần biết có sến hay không, vừa nhìn thấy là hôn, giống như những đôi tình nhân ở nước ngoài. Anh cười nhiều hơn, thỉnh thoảng lại biểu hiện những xao động mà chỉ có một mình cô mới hiểu được.
Vì công việc quá bận rộn, họ không có cơ hội đến nhà riêng của anh, nhưng cho dù thế nào họ vẫn thân mật hơn trước. Thậm chí anh còn giúp cô đính hạt cườm và cúc áo, hoặc đi đổ bã trà lấy nước cho cô. Nghĩ đến những khoảnh khắc ngọt ngào khi ở bên nhau, Khanh Khanh lại không kìm được cười mơ mộng. Cười nhiều rồi Nọa Mễ sẽ chạy lại gõ đầu cô, nhắc nhở cô đừng mơ "giấc mơ xuân thu".
Làm việc đến hơn 6g tối, Nọa Mễ đi trước, Khanh Khanh vẫn ở lại khâu, mỏi mắt rồi chỉ có thể dụi dụi, sau đó đặt kim chỉ xuống ra ngoài hành lang đi dạo một lúc. Từ sau khi xảy ra chuyện khó xử với Shawn ở buổi triển lãm sách, Khanh Khanh giam số lần đến phòng nghỉ. Về sau gần như cô không đến đó nữa, cùng lắm chỉ là rót cốc cafe về lớp uống.
Bây giờ là giờ tan ca, Khanh Khanh nghĩ rằng sẽ không gặp ai, vì thế mới đến phòng nghỉ, chốc chốc lại sờ điện thoại trong túi, chờ tin của Phí Duật Minh. Quả nhiên phòng nghỉ trống trơn không một bóng người. Trên bàn uống nước có hai ba tờ tạp chí, trong bồn là những chiếc cốc đã dùng. Khanh Khanh pha tách trà rồi ngồi xuống cái góc đã quen thuộc với mình, tiện tay giờ cuốn tạp chí ra xem.
Bảo vệ đi kiểm tra đình vào tắt đèn, nhìn thấy cô ở đó liền chào một câu"Vẫn chưa về à cô Mục?"
"Vâng, làm thêm, một lúc nữa mới vế"
"Chờ bạn trai đến đón à?"
Từ sau khi gặp cô và Phí Duật Minh trong phòng học, bảo vệ đã đoán được chút ít. Về sau nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi ra, cũng hiểu mối quan hệ ẩn chứa trong đó. Tuy lúc lên lớp , Khanh KHanh luôn kiên trì nguyên tắc làm việc nghiêm túc, kín đáo, nhưng hết giờ làm, cô vẫn nghe thao ý Duật Minh.
Phí Duật Minh cho rằng thân phận phụ huynh của anh không phải là chướng ngại, cho dù công khai yêu nhau thì cũng là quang minh chính đại. Nhưng vì phía nhà trường tương đối nhạy cảm với những vấn đề tương tự như thế này nên Khanh Khanh vẫn hết sức cẩn thận. Nghe thấy bảo vệ nói như vậy, cô ngượng ngùng mỉm cười, đặt cốc xuống vội vàng về lớp.
Khanh Khanh quên không tắt hộp thư điện tử, lúc vào lớp. tiếng chuông báo có thư vang lên. Mở hộp thư thì thấy bàng sắp xếp các hoạt động của nhà trường trong ngày lễ giáng sinh. Lễ Giàng sinh là ngày lễ bận rộn nhất trong năm, có bán hàng từ thiện, đóng kịch, hội thánh ca, lại còn các hoạt động bốc thăm tặng quà cho các công nhân viên trong trường do nhà trường tổ chức, cuối cùng là bữa tiệc giàng sinh do nhà trường sắp xếp.
Khanh Khanh cầm kim chỉ, nhẩm tính xem hoạt động nào sẽ tham gia cùng Phí Duật Minh. Cửa phòng học vang lên tiếng gõ cửa, cứ ngỡ là bảo vệ đi kiểm tra nên cô không ngẩng đầu, đợi đên khi nghe thấy tiếng mở cửa mới phát hiện có người đứng cạnh cửa la Shawn.
Khanh Khanh thấy có chút đột ngột, mũi kim lệch hướng chọc vào ngón tay, cảm giác hơi đau. Cô có chút cảnh giác, đặt đồ trên tay xuống.
Trời đã tối đen như mực, trong trường không còn ai, chỉ có phía cuối hành lang là còn sáng đèn. Bóng của Shawn lẫn trong màn đêm, khuôn mặt khôi ngô không chút biểu cảm. Anh ta đi thẳng vào phòng học, quay người đóng cửa.
"Lâ lắm không gặp em", Shwan mỉm cười, ngồi xuống tủ đồ chơi ờ cửa ra vào, lấy sau lưng một bì thư, "Thấy đèn vẫn sáng, anh liền thử vận may, không ngờ em vẫn ở đây, rút một cái đi, đây là Secret Santa của bữa tiệc Giáng sinh năm nay!"
Sau buổi triển lãm sách, mỗi lần xuất hiện trước mặt cô, Shawn đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Khanh Khanh không biết anh ta đã làm gì trong hai tuần rời khỏi trường, chỉ nghe mọi người bàn tán sau buổi lễ Giáng sinh anh ta sẽ rời khỏi trường, có điều chưa có cơ hội chừng thực.
Sau khi quay lại, Shawn gầy hơn một chút, có lúc thậm chí trông rất hốc hác, dáng vẻ khôi ngô ngời sáng cũng giảm đi rất nhiều. Chuyện anh ta đi hay ở vốn không phải là chuyện Khanh Khanh nên quan tâm. Cô không tố cáo sự mạo phạm của anh ta với phía nhà trường. Anh ta cũng không truy cứu chuyện đánh nhau với Mục Tuần, bề ngoài gần như hai người biến chiến tranh thành hòa bình. Nhưng mỗi lần gặp mặt, Khanh Khanh vẫn thấy căng thẳng. Dù sao thì anh ta đã từng liên tiếp hai lần mạo phạm cô, đã trở thành người mà cô không dám lãi gần cũng không muốn lại gần.
Shawn đưa bì thư Secret Santa cho cô, thấy cô lùi về phía sau trốn tránh nên đứng sau bàn làm việc, không dám tùy tiện lại gần.
"Rút một cái đi, rút xong anh sẽ đi. Không khác năm ngoái là mấy, đến bữa tiệc Giáng sinh, chuẩn bị một món quà không quà 50 tệ, gói lại rồi việt tên người em sẽ tặng. Lần này lớp mẫu giáo nhỡ và mẫu giáo nhỏ tách riêng, mấy khu cùng tổ chức, hấu hết mọi người đều rút rồi"
Khanh Khanh do dự hồi lâu nhưng vẫn không chịu đưa tay ra, chỉ nói:"Ngày mai tôi rút sau. Tôi sẽ đi cùng vời Nọa Mễ".
"Cô ấy rút rồi". Shawn lật bì thư, chỉ vào cái tên đã được đánh dấu trong bảng danh sách giáo viên cho cô nhìn.
"Vậy..."
"Rút đi, có khó gì đâu, rút xong anh sẽ đi. Đây là lần cuối cùng anh tham gia". Nói xong, Shawn buồn rầu đưa bì thư cho cô "Sau lễ Giáng sinh anh sẽ không quay lại nữa".
"Thật..thật sao?" Khanh Khanh cầm bì thư rồi mở ra, lấy một mẫu giấy. Cô không ngờ anh ta sẽ chủ động nói chuyện xin thôi việc, cũng không tiện nói tiếp, thế nên hỏi:"Năm nay có thể đưa bạn của mình cùng đến không?"
Shawn cầm bì thư, im lặng một lúc rồi nhún vai, lật sang tờ danh sách: "Là ai?"
Khanh Khanh mở mẫu giấy ấy ra mà tay cứ run run. Vừa mở ra đã thấy trên đó là tên cùa Shawn. Cô tương 3minh2 hoa mắt, lắc đầu nhìn lại, nhưng vẫn là anh ta.
Shawn thò đầu nhìn, không hề ngạc nhiên, chỉ đánh dấu tên hai người trên bảng danh sách, sau đó lấy mẫu giấy đã bỉ vò nhàu nhĩ trong tay Khanh Khanh ném vào thùng giấy bên cạnh.
"Trước khi chưa xác định số người cụ thể, không thể đảm bào có thể đưa bạn đến hay không, có điều nếu là quan hệ vợ chồng thì chắc chắn có thể đưa đến". Dường như Shawn hiểu ý cô muốn hỏi, bổ sung thêm một câu:" Theo thông lệ của trường thì partner không thể cùng xuất hiện. ngày mai nah hỏi rõ ràng rồi nói cho em biết. Anh đi trước đây, bye".
Partner?
Sau khi Shawn đi, Khanh Khanh vẫn ngồi khâu quần áo, nghĩ mãi không muốn anh ta muốn ám chỉ ai. Theo lý mà nói, ngoài Gia Lan và Nọa Mễ, không có ai biết chuyên giữa cô với Phí Duât Minh, còn về việc tiến triển tới đâu cũng chỉ có họ mới biết.
Phí Duật Minh đến muộn, Khanh Khanh khâu thêm được mấy chiếc. Cửa phòng học vang lên tiếng gõ cửa, anh khoanh tay, vờ làm ra vẻ khó chịu.
"Có ăn cơm không đây?"
Anh lại gần cầm lấy kim chỉ và hạt cườm trên tay cô, gạt mọi thứ trên bàn sang một bên, bế cô ngồi lên bàn.
"Em làm gì thế? cả ngày không để ý gì đến anh?"
"Đang khâu đây này, lát nữa đi đâu ăn cơm?"
"Ăn cơm?" Anh hấm hứ một tiếng, dáng vẻ rất bất cần.
"Chẳng phải anh nói buổi tối ra ngoài ăn cơm sao?". Nơm nớp lo sợ đón nhận nụ hôn của anh, Khanh Khanh nhảy xuống bàn, chạy ra cửa ngó nghiêng như muốn tránh hiềm nghi. Lúc quay lại anh đã thu dọn mấy bộ quàn áo chưa khâu xong, cho vào túi, tắt máy tính cho cô, vắt áo khoác của cô trên tay.
"Về nhà rồi khâu, anh tìm người làm cho em, còn có cài gì phải khâu nữa không? Đưa hết đây cho anh."
Sau khi trở thành bạn trai của cô anh quan tâm chiều chuộng cô hơn. Khanh Khanh đưa một túi to quần áo cần phải hoàn thành cho anh rồi cùng anh ra về.
Lúc ra khỏi cửa, bảo vệ lại nhìn thấy hai người. Tuy lần này họ không nắm tay nhưng bảo vệ vẫn mỉm cười với họ.
Sau khi Khanh Khanh lên xe, Phí Duật Minh khò chịu nói: "Cái gã kia cứ cười cái gì với em đấy?"
"Cái đó.."
"Cái đó cái gì? Không về nhà em, đến chỗ anh". Anh tuyên bố xong ném túi quần áo biễu diễn ra ghế sau, sau đó cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, "Lát nữa biển hiện cho tốt... anh sẽ nấu cơm cho em ăn".
Biểu hiện? Biểu hiện gì? Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu.
Chiếc xe đã lăn bánh, ban đầu cô rất không an phận, suy ngẫm câu nói của anh theo hướng tích cực, nhưng lại không thấy có khả năng ấy.
"Không đi ăn sao, vì sao lại đến chỗ anh?"
Phí Duật Minh vuốt ve bím tóc của cô, ho một tiếng, yết hầu khẽ rung lên, kéo cửa xe bên cạnh, để hở một khe nhỏ.
Vận tốc của xe bỗng chốc tăng lên rất nhanh, Khanh Khanh gần như bị bắn bật lên, lúc bình tĩnh lại thì chiếc xe đã phóng đi rất xa, thay vào đó là cảm giác lướt như bay. Khanh Khanh nhìn cảnh vật bên ngoải cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cô thấy có chút chóng mặt, không kìm được hỏi: "Việc gì phải phóng nhanh như thế..."
"Tranh thủ thời gian!" Anh nói rồi lại đạp ga, chiếc xe giống như mũi tên rời khỏi cung tên, lao về phía thành phố.
Khanh Khanh mếu máo, bám chặt vào dây an toàn trên иgự¢, liếc nhìn Phí Duật Minh, trong lòng bắt đầu nghi ngờ anh âm mưu gì đó.
Điều đang chờ đợi Khanh Khanh là bữa tiệc gặp mặt đầm ấm, ở chình căn hộ của Phí Duật Minh. Những người có mặt đều là bạn bè của anh ở trong và ngoài nước.
Trước khi vào cửa, một tay anh xách túi quần áo, một tay bế cô, giống như bế Tiểu Hổ, sau đó đạp cửa, bên trong có người ra mở cửa.
Ban đầu trong phòng rất tối, bỗng chốc ánh đèn rực sáng, có ngưới phụt pháo giấy, có người huýt sáo, còn cò người bật Champagne khiến Khanh Khanh có cảm giác nơi đây giống như một bữa tiệc cưới.
Trong phòng có mấy chục người, cả trai lẫn gái, có người Trung Quốc, cũng có người ngoại quốc, đứng chật kín cả phòng. Máy dãy sofa đều là những khuôn mặt xa lạ. đa số mọi người đều đứng, lắng nghe tiếng nhạc điện tử mà Phí Duật Minh yêu thích. Người đi, người lại như con thoi nhưng không có người nào Khanh Khanh từng gặp.
Pizza và các loại đồ ăn đã được bày khắp nơi trong phòng, nhiều hơn cả là bia, từng két từng két xếp thành hàng, các loại cốc đựng Whisky, trong phòng bếp có một người đàn ông chuyên pha chế rượu, trông giống hệt như quán bar. Các vị khách đều cầm ly rượu trên tay, còn có một đống quà xếp chồng chất.
Khanh Khanh được giới thiệu với tất cả mọi người. Lần đầu tiên cô được làm quen với các mối quan hệ xã hội của anh, quả thực là rọng đến đáng sợ.
Trong số những người này có những người cùng làm trong nghế với anh, có người làm thiết kế xe hơi, có người làm về kỹ thuật, có người làm về tiêu thụ, có người chơi đua xe va việt dã, còn có rất nhiều người không liên quan đến công việc của anh, ví dụ như chủ biên nhà xuất bản, bác sỹ, nhà điêu khác mỹ thuật, phóng viên, kiến trúc sư, nhac4 sỹ, đầu bếp, thậm chí còn có người làm visa ở đại sứ quán Đức. Hầu hết đều là người trẻ tuổi, vì thế mọi người đều không hề e ngại, vài người ngồi dưới đất, dựa vào tường nói chuyện.
Mỗi người gặp Khanh Khanh đều ôm cô rất nhiệt tình, dường như chỉ bắt tay không đủ để bày tỏ tình cảm của họ, có người thậm chí còn hôn cô. Mấy ngưởi đàn ông chạc tuổi Phí Duật Minh hình như cũng rất thân thiết với anh. kéo Khanh Khanh lại đòi bế cô, lớn tiếng trêu đùa:"Xinh quá! Có cho hôn không Fei?"
Tuy làm việc cùng với người ngoại quốc, biết đây là buổi họp mặt giữa bạn bè thân thiết nhưng Khanh Khanh vẫn rất e thẹn. Cô vừa được một người đàn ông đặt xuống, một người ngoại quốc râu ria xồm xoàm vẫn chưa chạm vào cô, cô đã chui vào vòng tay của Phí Duật Minh, nấp sau lưng anh.
Mọi người cười ầm lên, Phí Duật MInh âu yếm ôm cô, hôn lên trán cô, lấy chai rượu chắn tay người đàn ông ấy, nói một câu cô không hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc