7788 EM YÊU ANH - Tập 71

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Lần đầu tiên Khanh Khanh bắt anh phải thề, ngoài niềm vui, vẫn còn một chút cảm giác xót xa căng đầy trong ***. Cô không biết vì quá yêu hay yêu đến đau đớn.
Phí Duật Minh lấy giấy ăn, ôm cô vào lòng, chỉ muốn nhét cô vào cơ thể mình. Cô đặt tay lên vai anh, trán vẫn còn ửng đỏ, cuối cùng nheo mắt mỉm cười.
Phí Duật Minh đặt nụ hôn chân thành lên môi cô, không chỉ xuất phát từ H*m mu*n, mà nhiều hơn là trân trọng. Anh bế cô đứng trước cửa sổ trong góc, đứng trước một thế giới khác với ánh đèn rực sáng khắp muôn nhà, thề thốt bên tai cô: "Em ở trong trái tim anh, mãi mãi ở trong trái tim anh..."
Khanh Khanh buồn ngủ, nói chuyện được vài câu rồi lại được anh bế vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Căn hộ vốn trống trải giống như phòng khách sạn nay nhờ có sự tồn tại của cô mà bỗng chốc biến thành nhà. Phí Duật Minh cạo nốt râu, ôm chiếc laptop ngồi cạnh đầu giường canh cho cô ngủ, nhân tiện chụp lén vài bức ảnh.
Tối hôm ấy, Khanh Khanh kiên quyết đòi về, vì thế Phí Duật Minh phải đưa cô về Champagne Town mà trong lòng không muốn một chút nào. Từ lúc lên xe đến lúc xuống xe, anh không để cho mũi chân của cô chạm đất.
"Sao còn chưa đi?"
"Không nỡ".
"Mau đi đi, đừng để anh út nhìn thấy".
"Không sao, còn đau không?"
Khanh Khanh lắc đầu, đấm hai cái vào lưng anh. Cô nhấn chuông, khi có người ra mở cửa anh mới đứng ở chỗ rẽ cầu thang, nhìn cô khó nhọc bước vào.
Vì là một ngày có ý nghĩa đặc biệt nên Khanh Khanh không thể chợp mắt ngay được. Hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, đến tận hai ba giờ đêm.
Lúc một giờ, Mục Tuần chạy sang gõ cửa một lần, cảnh cáo Khanh Khanh mau mau đi ngủ.
"Đủ chưa đấy hả? Có để cho người ta ngủ hay không?"
Về sau cô đành phải chui vào trong chăn lén lút gọi điện thoại. Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, đôi khi chỉ là nghe nhịp thở của nhau, lặng lẽ nằm đó, dường như quay lại mấy tiếng trước lúc hai người ở bên nhau. Sự thân thiết gắn bó keo sơn này đi cả vào trong giấc mơ của Khanh Khanh, lúc ngủ say rồi cô vẫn còn cười.
Cô mơ màng nhớ tới câu nói của Phí Duật Minh trước khi ngủ say: "Bây giờ em không phải là không, em cũng là một rồi. Nhưng sau này cũng chỉ có thể là một, không được có hai, nếu có hai thì vẫn phải là anh..."
Khanh Khanh không nhớ mình đã nói những gì. Thực ra cô không nói gì cả. Phí Duật Minh cứ cầm điện thoại chờ cô nói nốt nửa câu còn lại nhưng chờ vài tiếng đồng hồ mà không thấy gì. Anh đoán chắc là cô đã ngủ say, nhưng anh cũng không nỡ cúp máy mà đặt điện thoại cạnh gối, cứ một lúc lại cầm lên nghe hơi thở của cô vang lên đều đều.
Vì chênh lệch múi giờ nên tâm trạng của Phí Duật Minh rất thoải mái, không buồn ngủ chút nào. Anh ngồi trên giường, khởi động laptop, viết cho tổng công ty đơn xin phép được làm việc ở Trung Quốc trong thời gian dài.
Quyết định thuyên chuyển công tác vốn nằm trong va ly đã bị anh xé làm đôi, ném vào thùng giấy.
---------------------------------------------------------
[1] Trong phim Đại chiến robot, Deception là phe ác, Autobot là phe thiện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc