7788 EM YÊU ANH - Tập 68

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

May mà làm một tấm biển nhỏ. Buổi sáng Khanh Khanh hốt hoảng bật dậy, trước khi đi chỉ chú ý đến việc soi gương, quên cả điện thoại. Lúc quay về lấy điện thoại thì bị Mục Tuần chặn ở cửa, hỏi ngày cuối tuần thế này mới sáng sớm đã đi đâu? Lời nói dối chui tuột ra khỏi miệng một cách rất tự nhiên, cô nói là đến trường tham gia bố trí hội trường cho ngày lễ Giáng sinh.
Khanh Khanh đã viết tên anh trên tấm biển nhỏ nhắn ấy. Ước chừng thời gian đã đến, Khanh Khanh chen vào đám đông. Cô vốn thấp bé, lại chen ở hàng sau, du khách nước ngoài cũng không nhìn thấy tấm biển của cô. Cô đành phải giẫm lên khe hở ở lan can, đổi tay vẫy vẫy tấm biển của mình.
Lúc chờ đợi cảm thấy rất nhàm chán, thời gian gặp lại thường trôi đi rất chậm, nhưng cũng không chua xót giống như lúc phải chia xa. Được một lúc Khanh Khanh lại đặt tấm biển xuống nhìn lại. Ba chữ cô viết đều rất rõ ràng, phía dưới còn có phiên âm. Cô cảm giác anh có thể nhận ra được, nhưng lại không dám chắc chắn.
Khanh Khanh cứ giơ được một lúc như thế rồi lại lo lắng nhìn lại, đến tận khi tay đã mỏi nhừ mà vẫn không thấy Phí Duật Minh đâu.
Thời gian hiển thị trên bảng thông báo chuyến bay đã trôi qua gần một tiếng. Khanh Khanh đói đến nỗi da bụng dính vào da lưng, cuối cùng nhìn thấy một đoàn du khách châu Âu xếp hàng dài đi theo ngọn cờ nhỏ của hướng dẫn viên du lịch ra ngoài. Cô tìm anh trong đám đông, chen chúc theo hướng đoàn người ấy, không chú ý nhìn, cũng không biết ai đẩy từ phía sau khiến cô mất thăng bằng, suýt chút nữa thì lộn qua hàng rào, tấm biển nhỏ rơi xuống đất, lăn đi rất xa.
Khanh Khanh chạy ra nhặt tấm biển nhỏ đã bị mất hơn một nửa, ôm nó trước ***. Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da màu đen. Cô ngẩng đầu, bím tóc đã bị ai đó túm lấy.
Người mà cô ngày đêm mong nhớ đang ở trước mắt. Anh ấy có đẹp trai không? Thực ra không hề đẹp trai, đường nét đậm chất phương Đông, khí chất có chút lạnh lùng, trên sống mũi là chiếc kính râm, giống hệt dáng vẻ lần đầu tiên gặp ngoài cổng trường. Nhìn đường nét trên làn môi anh cong lên, trong lòng Khanh Khanh dường như có thứ gì đó đang bay lên, cô rất muốn cười nhưng lại thấy khóe mắt cay cay. Hai người có chút xa lạ và khó quen trong thoáng chốc, lúc đứng dậy cô đã ngã vào vòng tay của anh.
"Phí Duật Minh". Khanh Khanh áp vào người anh, cảm nhận niềm vui chân thực và mê đắm.
"Ừ". Phí Duật Minh cầm tấm biển đã nát, ngắm nghía một lúc, nắm tay cô đút vào túi áo, rồi léo va ly, "Về nhà thôi".
Phí Duật Minh đưa cô vào thang máy. Trong lúc chờ thang máy, anh dựng va ly sang một bên, bỏ kính ra, nâng cằm cô, thổi vào mắt cô. Cô không tránh được liền nhắm mắt lại. Nhân lúc ấy anh áp sát lại, đặt làn môi của mình lên bờ môi của cô. Cô thấy xa lạ còn anh thì nồng cháy hơn trước. Hơi thở của hai người bỗng chốc trở nên quen thuộc, đến tận khi thang máy đến, cả hai đều không rời nhau, để mặc cho nó qua.
"Nhớ anh không?" Anh véo má cô, "Hình như em béo lên thì phải".
"Đâu có".
Anh không tìm được từ gì thích hợp, chỉ có thể hôn tiếp, không cho cô nói nữa.
Thang máy lại đến, anh ôm cô vào thang máy, đeo kính râm cho cô, nhìn thấy chiếc kẹp áo trên áo len của cô là hình số "7+8" mà mình tặng, anh hài lòng gật đầu.
Họ đến quán KFC ở tầng hai, gọi đồ ăn giống hệt lúc anh đi – Variety Big Box, có điều lần này mang về xe.
Khanh Khanh ôm hộp Variety Big box đứng ở cửa. Phí Duật Minh gọi xe sắp hành lý. Khi tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, anh quay người gọi cô: "Khanh Khanh, lại đây".
Sau khi lên xe, Phí Duật Minh không nói địa chỉ ở Napa Valley mà nói địa chỉ nhà riêng trong thành phố. Khanh Khanh mở cốc sữa, đang định đưa lên miệng, nghe anh nói vậy, trong lòng bỗng thấy căng thẳng. Cô đưa hồng trà cho anh, anh không mở, chỉ đặt bên cạnh rồi kéo tay cô. Lúc đeo kính râm, nét mặt của anh trở nên rất khó đoán. Nụ cười lúc nào cũng nở trên môi dường như đang mưu tính một điều gì đó, nếu không thì có nghĩa là anh đang rất vui.
Đột nhiên Khanh Khanh không còn muốn ăn Variety Big box nữa. Cô ngồi bên cạnh mà cứ thấy bồn chồn bất an, một lúc rất lâu mới nói được một câu: "Anh đói không? Muốn ăn gì không?"
Anh siết chặt tay, đan ngón tay vào tay cô, gạt kính râm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Không mệt. Ăn gì... tí nữa tính".
Lúc về nhà cũng đã là gần trưa. Khanh Khanh cầm hộp Variety Big box, lúc thì cầm tay trái, lúc lại chuyển sang tay phải, trong lòng có chút bất an, vì thế cứ dềnh dàng đi sau anh.
Lúc ở trong thang máy anh không nói gì, kéo cô lại gần bên mình, đưa va ly cho cô kéo, còn mình thì nhấn nút thang máy.
Phí Duật Minh sống ở tầng ba mươi chín. Đây là lần thứ ba Khanh Khanh đến đây. Cô nhìn chằm chằm vào mũi tên màu đỏ hướng lên trên, cảm giác trong lòng như có thứ gì đó sắp lao ra. Không khí rất ngột ngạt, không phải là niềm vui đơn thuần mà cô tưởng tượng. Lúc anh mở cửa cô đứng cách một bước, nghe thấy anh hỏi: "Vào không?"
Dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nét mặt của Phí Duật Minh cũng không còn tự nhiên nữa, mang theo rất nhiều nỗi mong chờ, hỏi lại một lần: "Khanh Khanh, vào không?"
Cửa đã mở, Phí Duật Minh đứng ở cửa, cái bóng màu đên đổ dài xuống sàn nhà, khuôn mặt bị bóng tối bao trùm không nhìn thấy rõ. Khuôn mặt vuông vắn trước mắt Khanh Khanh dần dần biến mất, sau đó xuất hiện những lời trách mắng nghiêm khắc của Mục Tuần, lời khuyên của ông bà bố mẹ bác trai bác gái. Người cô như bị đổ thêm chì, không thể lê bước chân được. Nhưng anh chỉ vẫy tay và nói: "Khanh Khanh, lại đây". Cô chầm chậm bước vào, ôm hộp Variety Big box, trong lòng có chút sợ hãi.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Khanh Khanh đứng sát vào cửa, chiếc va ly kéo được anh kéo đi, sau đó là hộp Variety Big box trước *** cô. Phí Duật Minh ném chìa khóa lên tủ, đi ra phòng khách, *** khoác, bật một bản nhạc, tiết tấu của nhạc điện tử bỗng chốc lan ra khắp căn phòng, cho tình cảm đan xen thả sức dâng đầy.
"Vừa xuống máy bay... mệt lắm ạ...".
Khanh Khanh gượng cười, nhìn anh nói lòng cà vạt, cởi cúc tay áo, tất cả đều rất tự nhiên, nhưng lại có chút gì đó rất bất thường. Anh bước lại gần, đứng trước mặt cô. Cô nhích sang một bên anh cũng không động đậy. Anh tiếp tục xắn tay áo, để lộ cánh tay mà cô đã rất đỗi quen thuộc.
Cứ nhìn thấy cánh tay ấy là Khanh Khanh lại cảm thấy như có thứ gì đó tắc nghẹn trong cổ họng, không thể nói được một lời nào, chỉ ho khan vài tiếng. Một mét năm mươi tám không thể nhìn thẳng vào một mét tám mươi lăm. Vốn dĩ cô chỉ miễn cưỡng đứng đến vai anh, bị anh làm cho sợ đến nỗi lùn đi vài phân. Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể cô đều căng lên, cảm giác chúng trở nên vô cùng nhạy cảm.
"Bốn tháng rồi, bốn tháng, Mục Khanh Khanh, bốn tháng".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc