7788 EM YÊU ANH - Tập 59

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Từ chối, hãy cho em thời gian
Sau khi mối quan hệ với Phí Duật Minh bị phát hiện, Khanh Khanh vẫn giấu diếm ông bà bố mẹ. Nhưng trước mặt Mục Tuần thì mạnh dạn hơn. Có lúc nói chuyện điện thoại với Phí Duật Minh cũng không tránh anh, nháy mắt với anh rồi lảng đi.
"Em về muộn một chút, hôm nay Halloween", Khanh Khanh gọi điện thoại cho Mục Tuần trên xe.
"Ha ha cái gì, cái lễ ma quỷ của bọn Tây, lại đi cùng cái thằng họ Phí chứ gì?" Mục Tuần nhìn chằm chằm vào cửa sổ màu đen trên màn hình, vừa làu bàu trong điện thoại, vừa sửa lại code, "Liệu mà về sớm, thằng khốn ấy không phải là người tốt".
"Anh út, anh đừng có lúc nào cũng nói như thế". Khanh Khanh lập tức hạ thấp giọng, liếc nhìn Phí Duật Minh, có thể là vừa xuống máy bay chưa được bao lâu, đuôi mắt của anh có dấu hiệu mệt mỏi, "Em sẽ cố gắng về sớm".
Trước khi cúp máy, Mục Tuần không quên uy hiếp: "Ngày kia anh đi trong nhà không còn ai quản em đâu. Cuối tuần chú sắp xếp cho em xem mặt. Lần này không liên quan đến anh. Anh cũng không cứu em. Em liệu mà làm". Nói là không quản nhưng suy cho cùng cũng vẫn rất quan tâm, lại dặn dò thêm một câu, "Không được đến nhà anh ta".
"Vâng, biết rồi ạ". Khanh Khanh cúp máy, thở dài, khiến Phí Duật Minh đang lái xe phải ngoảnh đầu sang.
"Sao thế, anh ấy lại không cho à?"
"Đâu có, anh út của em quan tâm đến em mà".
"Anh không thấy thế". Phí Duật Minh vẫn có thành kiến với Mục Tuần, chỉ là không nói ra mà thôi.
"Cuối tuần em lại phải gặp người đàn ông mình không quen".
"Vì sao?"
"Bố em giới thiệu, xem mặt mà". Khanh Khanh thở dài xong, ngả đầu vào vai anh, ngửi thấy mùi xa lạ. Anh vừa đi công tác về, Khanh Khanh cảm thấy có cảm giác xa lạ. Hai người không thân thiết như trước, anh đang định lại gần thì bị cô từ chối.
"Vậy bây giờ anh đến nhà em, nói vói họ là em yêu anh rồi". Anh nói rồi vượt lên, chuẩn bị quay đầu xe. Trong những vấn đề như thế này thái độ của Phí Duật Minh rất kiên quyết, không cho Khanh Khanh có thời gian để băn khoăn. Khanh Khanh biết yêu vụng trộm như thế này rất khổ sở nhưng vẫn chưa có dũng khí nói thẳng cho mọi người biết ngay lập tức.
"Đừng đi! Phí Duật Minh, bây giờ không thể để cho ông bà biết, anh có nghe không?" Cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, vừa hay cho anh cái cớ để dừng xe.
Chỗ dừng xe hơi hẻo lánh, không có nhiều xe qua lại, phía xa là cửa hàng tạp hóa. Tấm biển trước cửa hàng phát ra ánh đèn chói mắt. Halloween, yêu ma quỷ quái không xuất hiện, tất cả đều trở nên hoang vu và tĩnh lặng.
Anh ngồi trên ghế điều chỉnh cảm xúc, đột nhiên xoay tay lại nắm lấy cổ tay của cô, nhấn nút hạ thấp ghế, cúi người xuống cắn cô một cái rất đau.
"Anh làm gì vậy?"
"Không làm gì cả".
Lúc nói trông anh rất đáng ghét nhưng khi hôn thì lại khao khát và đắm say, giống như một du khách sắp ૮ɦếƭ khát trên sa mạc uống dòng suối ngọt lành không biết chán. Khanh Khanh hối hận vì đã hóa trang thành miêu nữ, quần áo quá mỏng, giống như đắp một lớp da lên người. Cảm xúc của anh thì quá mãnh liệt, muốn chạy nhưng không chạy được.
"Không được gặp người đàn ông khác, không được đi". Tận dụng chỗ trống trên xe, anh lắc cô đến siêu vẹo trên ghế. Thấy cô không trả lời, anh chọc vào chỗ buồn của cô, "Mau trả lời anh đi".
Hai người vốn định đùa cho vui nhưng lại có chút quá đà. Về sau càng ngày càng không bình thường, nhịp thở của anh gấp và loạn, cơ thể nặng nề, ghế ngồi đã biến thành chiếc ***g nhỏ nhốt cô ở trong đó. Thấy khóa kéo trên bộ quần áo sắp tuột ra, Khanh Khanh giơ tay chắn, "móng vuốt" dài cào vào mặt anh.
Anh nhanh chóng đứng dậy, quay về chỗ của mình, sa sầm mặt xuống.
Khanh Khanh từ từ chỉnh sửa quần áo, cẩn thận đến nỗi không phát ra chút tiếng động nào, nhưng lại nghe thấy anh nói: "Công ty muốn điều anh đi, cho anh thời gian suy nghĩ".
Cô đang buộc tóc bỗng dừng lại, khuôn mặt đỏ ửng bỗng nhiên biến sắc, không chắc chắn hỏi lại một lần nữa: "Anh vừa nói gì?"
"Công ty muốn điều anh đi. Sau chuyến công tác này đã nói chuyện với anh, cho anh thời gian suy nghĩ". Ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía xương quai xanh của cô, ngón tay chạm vào đó, cô không kiềm chế được khẽ run lên.
"Chúng ta ở bên nhau thì anh không đi, nếu không thì anh định về".
Cô hiểu "ở bên nhau" mà anh nói nghĩa là gì.
Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm bãi đỗ xe vắng vẻ. Họ ngồi trong chiếc Hummer, một lúc rất lâu chỉ nghe thấy nhịp thở của hai người.
Câu nói này tàn nhẫn và đột ngột, Khanh Khanh sững sờ không biết nói gì. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, ghé sát vào tai cô thì thầm, giọng nói chứa chan tình cảm: "Em cho thì anh không đi. Em không cho thì anh đi".
Khanh Khanh muốn coi đó là trò đùa nhưng không thể cười được. Dáng vẻ của anh khi nói câu nói ấy quá nghiêm túc, Khanh Khanh nghe mà thấy tim mình giá lạnh. Cô là người dễ tin người, càng nghĩ càng thấy đó là sự thật. Người lúc nãy vẫn còn ra lệnh cho cô không được đi xem mặt nhưng thoắt một cái đã ra đi.
Một cú sốc quá lớn, Khanh Khanh ngồi đờ ra đó, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, không nói được lời nào.
"Em có cho không?" Anh áp sát vào cổ áo của cô, không ngừng hỏi đi hỏi lại, dười lòng bàn tay là nhịp tim hỗn loạn, gấp gáp của cô. Dường như mỗi nhịp đập đều gần với câu trả lời mà anh muốn một bước.
Cân nhắc đúng sai, suy tính thiệt hơn không phải là những gì Khanh Khanh có thể nghĩ tới lúc này. Cô chưa bao giờ quyết định một cách rối loạn và gấp gáp như thế này. Cô nhắm mắt, tim nhói đau, chỉ muốn giữ anh lại.
"Em cho, lần sau nhất định sẽ cho". Nói ra câu nói ấy, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
Nghe câu nói ấy của cô, anh chỉ muốn vò nát cô trong vòng tay mình. Khanh Khanh rất buồn, khẽ thở dài hai tiếng, đôi mắt ngấn lệ, giống như một người sắp phải đối mặt với sinh ly tử biệt, không có ngày mai. Đôi lông mày đang nhíu lại trên khuôn mặt của Phí Duật Minh bỗng giãn ra.
"Về nhà thôi, Tiểu Long, Tiểu Hổ đang chờ phát kẹo".
Khanh Khanh hoàn toàn không có hứng thú đón lễ Halloween, tâm trí vẫn nghĩ đến chuyện anh sắp phải đi. Phí Duật Minh bắt gặp ánh mắt u buồn của cô, đôi mắt lóe lên chút tinh quái, khóe miệng nở nụ cười.
"Anh còn cười à?" Khanh Khanh trách anh, trong lòng cảm thấy rất buồn. Hai giọt nước mắt lại sắp trào ra, nhưng đã bị anh ngăn lại.
"Vì sao không cười?" Anh hỏi lại một câu, xoay chùm chìa khóa xe, đặt tay lên vô lăng: "Em nhận lời rồi". Nói xong anh đưa tay lau hai giọt nước mắt trên khóe mắt cô trước khi nó lăn xuống má.
"Anh không đi đâu cả, sau này không được từ chối anh". Giọng nói trầm lắng ẩn chứa vẻ dịu dàng, nhưng cũng pha chút đáng ghét.
"Anh hứa sẽ không đi nữa".
"Ừ, anh không đi đâu cả". Trước khi lùi xe, anh đắc chí nói, "Lúc nãy lừa em thôi".
Trước mặt Phí Duật Minh, Khanh Khanh luôn là người dịu dàng, ngoan ngoãn. Nhưng lần này nghe anh nói vậy không những không vui mà lập tức trở mặt, đẩy cửa nhảy xuống.
Phí Duật Minh không hề có sự chuẩn bị nào, chiếc xe đã khởi động. Cô nhảy quá mạnh, chưa đứng vững được đã bị ngã. May mà chống được tay nên cũng chưa bị ngã xuống đất. Anh hốt hoảng, vội vàng phanh xe lại. Lúc xuống xe thì Khanh Khanh đã xách túi chạy được mười mấy mét.
Phí Duật Minh chưa bao giờ thấy Khanh Khanh giận dỗi như thế. Anh chạy theo mấy lần nhưng không thể kéo cô lại được.
"Là câu nói đùa, nhưng anh thực sự..."
"Phí Duật Minh, anh đừng chạm vào em". Cô quay người đẩy anh ra xa, vạt áo chưa buộc tung bay trong gió, làn da trắng nhợt lộ ra qua khe hở của chiếc áo da, những giọt nước mắt lăn dài trên má, khiến anh không dám tùy tiện bước lên trên con đường u tối này thêm một bước.
"Những lời như thế có thể đùa được sao? Em nói cho là nghiêm túc, sao anh có thể lừa em như thế được? Em tưởng rằng anh sắp đi thật, ở bên anh lúc nào em cũng phải lo lắng sợ hãi, sợ mọi người trong nhà biết chuyện, sợ anh và anh út đánh nhau, sợ nhà trường biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Em mệt mỏi lắm rồi, sao anh còn có thẻ nói với em những lời như thế, anh không biết thông cảm với người khác một chút sao?
Lúc nãy em vẫn còn gọi điện thoại nói dối mọi người trong nhà, không nói với họ là em đi cùng anh, không để họ biết em yêu anh. Anh biết anh út của em phản đối dữ dội như thế nào không? Vì anh em đã mặc kệ anh ấy, sao anh có thể mở miệng ra là nói đi? Lại còn coi đó là trò đùa.
Anh chỉ biết nghĩ đến bản thân anh, không nghĩ xem em có khó chịu hay không. Em không cho anh nữa, em cho ai cũng không cho anh. Anh là đồ khốn kiếp, anh có biết yêu là gì không?" Nói rồi cô lại chạy đi, gió thổi tốc váy cô, khăn quàng cổ để trên xe của anh, cô chỉ có thể túm chặt cổ áo để tránh gió. Mới đi được vài bước đã bị anh chạy lên ôm từ phía sau. Hai cánh tay của anh ôm rất chặt, không cho cô chạy ra khỏi vòng tay của mình.
Cô nói rất nhiều, nói rất nhanh, anh không thể hiểu hết nhưng nhìn thấy nỗi buồn ẩn sau đôi mắt đẫm lệ, trong lòng anh cũng thấy nhói đau. Thực ra H*m mu*n trong tình yêu là một điều hết sức tự nhiên, nhìn thấy đối phương sẽ nảy sinh H*m mu*n được gần gũi. Họ đều thử gần gũi, chỉ có điều sự rụt rè của cô và sự nóng vội trong anh không giống nhau. Anh vẫn chưa hoàn toàn có được cô. Anh tham lam, anh khao khát muốn có được cô, anh kìm nén, chờ đợi, thậm chí đôi khi còn lo lắng họ không có tương lai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc