7788 EM YÊU ANH - Tập 57

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Dạo phố, ăn uống, mua đồ, xem phim, đến nhà cô ấy chơi".
"Nhà cô ấy có xa không?"
"Không xa..."
Mục Tuần hỏi không ngừng, tuy đều là những lời quan tâm, ân cần nhưng thái độ càng ngày càng không giống xin lỗi. Khanh Khanh không tự tin, quay người lại, kéo chiếc ghế cạnh bàn làm việc rồi ngồi xuống, bật đèn bàn, mở cuốn sổ nhật ký của mình.
Mục Tuần chú ý thấy trên khe hở của chiếc ghế lộ ra dây váy bằng vải lụa màu tím nhạt. Chiếc váy do chính tay anh mua, vốn dĩ chiếc nơ được trang trí ở phía trước, bây giờ lại ở sau lưng cô...
Vì tâm trạng không tốt, Phí Duật Minh không muốn đến nhà anh trai. Gọi điện thoại đến nhà anh xong, anh lại theo đường cũ lái xe về nhà riêng.
Túi rác trong phòng bếp đều là vỏ hộp thức ăn mua bên ngoài. Anh lại nhớ đến dáng vẻ của cô lúc ngồi ăn trên giường. Dọn dẹp xong, anh mang túi rác ra ngoài vứt, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lo lắng bất an của cô, bước vào cửa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm điện thoại lên, không phải là số của cô.
Phí Duật Minh vừa nói chuyện với bạn vừa tự pha cho mình một cốc Soda Scotch, mang ra phòng khách uống. Trên bàn là chiếc cốc cô đã dùng, bên trong còn nửa cốc nước hoa quả. Anh chạm cốc vào cốc nước hoa quả của cô, chỉ mong bây giờ cô có thể ngồi trước mặt anh, xõa mái tóc dài bồng bềnh, cho dù là đang vui hay đang tức giận.
"Ừ, biết rồi, cuối tuần mình phải đi công tác hai ngày, lúc khác gặp mặt nhé, mình đưa cô ấy đến".
"Yêu vậy sao?" Đầu dây bên kia là Thạnh Phỏng Ngô, bạn của Phí Duật Minh, cũng từ nước ngoài trở về làm việc trong ngành xuất bản.
"Gặp rồi thì biết. Cậu đừng nhiều lời, tìm sách cho mình chưa?\' "Ok, ok, tìm cho cậu".
"Tìm nhanh lên, khi nào quay về là mình cần đấy. Mình cúp máy đây, khi nào về nói chuyện sau".
Nói chuyện điện thoại xong, anh vào phòng ngủ kéo rèm che bớt ánh sáng, sau đó bật bản nhạc điện tử mà mình thích lên.
Bên ngoài cửa sổ là vầng trăng lưỡi liềm, giữa bầu trời đêm thoáng đãng là những vì sao sáng lấp lánh, nhìn rõ từng đám mấy bồng bềnh trôi, khiến anh nhớ lại bầu trời đêm vào những đêm đốt lửa trại giữa núi rừng.
Khu trung tâm thành phố lúc nào cũng ồn ào, thiếu đi sự yên bình và tĩnh lặng. Quãng thời gian một mình lang thang phiêu bạt đã qua đi rất lâu rồi. Phí Duật Minh không còn quen với cảnh sống một mình, cảm giác ở một mình sẽ rất cô đơn và hiu quạnh. Vì thế một thời gian rất dài anh sống cùng gia đình anh trai ở ngoại ô, bên cạnh có hai đứa trẻ, ngày tháng qua đi trong sự ầm ĩ và vội vàng, không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ bên cạnh có thêm một người, anh cũng muốn kiếm tìm cách gì đó để ổn định, nghiêm túc suy nghĩ đến việc phát triển một mối quan hệ lâu dài. Mặc dù vẫn chưa đến mức tiến tới hôn nhân nhưng chí ít thì cũng là một mối tình có tương lai.
Phí Duật Minh vào phòng tắm, tắm xong anh soi mình trong gương cạo râu. Mặt gương in hình anh nhưng lại tràn ngập mùi của cô. Lúc chiều, chắc chắn là cô đã bôi nhầm sữa rửa mặt. Trên miệng lọ vẫn còn dính bọt cạo râu, không biết lúc bôi lên mặt vẻ mặt của cô như thế nào? Lúc ấy chắc cô đã khóc thảm lắm.
Vì một cô gái như thế, anh bắt đầu không bận tâm tới việc không gian của mình có thêm một người làm bầu bạn. Mỗi buổi sáng họ có thể cùng đánh răng, cùng ăn sáng. Buổi tối có thể kề bên nhau cùng nghe nhạc, xem phim, sau đó tập trung toàn bộ thời gian còn lại trên giường. Tất cả những bức tranh tuyệt vời ấy đều có khuôn mặt của cô, dịu dàng, e thẹn, hoạt bát, trẻ con, dáng vẻ nào cũng thấy hài hòa, khiến anh rất thoải mái.
Phí Duật Minh đặt dao cạo râu xuống, bắt đầu lau tóc, nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng người nhà cô, đặc biệt là anh trai cô. Ga trải giường vẫn cộm lên nhăn nhúm, hai chiếc gối một chiếc rơi xuống đất, chiếc gối còn lại dính một sợi tóc của cô, rất dài, có đường cong lên xuống. Anh quấn nó vào ngón tay, khao khát được nhìn thấy cô nằm bên cạnh mình, giống như lúc chiều.
Vẫn là căn phòng trống trơn nhưng trong lòng anh thì chất chứa rất nhiều thứ. Anh rót R*ợ*u, ngả người vào chỗ cô đã nằm ngủ, nghiêm túc đợi một cuộc điện thoại.
Phí Duật Minh không thể không thừa nhận, lần đầu tiên trong bốn năm nay anh không chỉ dừng lại ở bồng bột mà đã nâng lên một mức độ cao hơn, không chỉ vì thỏa mãn H*m mu*n cơ thể mà anh mới nói đến yêu. Yêu sâu sắc như thế nào bản thân Phí Duật Minh cũng không biết, chỉ biết là yêu, dù sao thì không phải là thích, không phải là thích cắt thì cắt một cách dễ dàng, thỉnh thoảng nhớ đến cũng thấy khó chịu trong lòng.
Anh giơ tay kéo ngăn kéo, nhìn thấy thứ mà mình vừa mua nằm gọn trong đó. Anh bắt đầu nghi ngờ về khả năng kiềm chế của mình. Rõ ràng biết là phải đợi nhưng vẫn không kiềm chế được và vẫn mua. Lúc mới qua lại với nhau thỉnh thoảng muốn, bây giờ thì lúc nào cũng muốn, không chỉ muốn được ở bên cạnh cô mà còn muốn đi tiếp, muốn giữ cô lại, nhìn cô ngủ ngon lành trong chiếc áo thể thao. Tình yêu khiến người ta trở nên ngu ngơ, khờ dại, đã lâu lắm rồi anh không được tận hưởng cái cảm giác u mê đầu óc này.
Phí Duật Minh kéo chiếc chăn bị trôi xuống đất, lúc lật chăn ra, một sợi dây màu tím nhạt rơi từ trong chăn ra ngoài. Anh nhặt nó lên, nhận ra đó là sợi dây trên váy của cô, không kìm được mỉm cười. Anh đặt cốc R*ợ*u đang uống dở xuống, mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh nhét sợi dây vào túi áo ngoài, để cùng với điện thoại, chờ cô gọi điện đến. Trên đường đi, anh cứ lo không biết nhà cô có xảy ra chuyện gì không.
Đến Napa Valley, bọn trẻ đã ngủ. Mrs Phí đang chuẩn bị trang phục cho bọn trẻ mặc trong ngày lễ Halloween. Cô giúp việc khâu chiếc sừng phát sáng và hạt óng ánh ở trên.
Nhìn thấy anh, Mrs Phí ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải vừa nói là hôm nay ở trong thành phố không về rồi sao?"
"Vâng, em vẫn đi, về lấy chút đồ". Nói xong anh đi lên tầng, lên đến cầu thang thì gặp Phí Duật Khâm.
Hai anh em chẳng nói được mấy câu. Phí Duật Minh về phòng thu dọn vài thứ đồ đơn giản rồi xách va ly xuống. Xuống đến phòng khách anh nói cho anh chị nghe về chuyện đi công tác.
"Đi lâu không? Tuần sau là Halloween, anh đi công tác không về được, còn nói với bọn trẻ là chú có thể đến trường xem biểu diễn". Phí Duật Khâm tiễn anh ra tận cửa, vợ không có bên cạnh mới hỏi thêm một câu: "Chú tám, dạo này không có chuyện gì chứ?"
"Không ạ, rất tốt, tuần sau em đi thay anh. Yên tâm đi, em đi trước đây".
"Chú lái xe từ từ thôi, đường bên ngoài tối lắm".
"Em biết rồi".
Anh khởi động xe, đúng lúc gặp chiếc xe đua màu đỏ của Ông Trác Thanh đang đi vào, hai chiếc xe đều dừng ở cửa. Cuối cùng anh dã lùi hai bước để Ông Trác Thanh lái vào nhà xe trước. Ông Trác Thanh lái xe qua, rõ ràng đã kéo cửa xe xuống nhưng không thèm hỏi một câu nào, trong xe có một cô gái.
Người trẻ tuổi thường chỉ nhiệt tình trong chớp nhoáng, gặp nhiều rồi cũng không thấy kỳ lạ. Mrs Phí đã giới thiệu cho, hình như cô gái đó tên là Dương gì đó.
Phí Duật Minh không nghĩ nhiều, tiếp tục lái xe vào thành phố. Trên đường cao tốc, cuối cùng điện thoại đã đổ chuông. Vì sốt ruột, sau khi nhìn rõ số điện thoại của cô, giọng nói của anh không còn bình tĩnh như lúc vừa chia tay: "Sao lâu thế, không xảy ra chuyện gì chứ? Bố mẹ em không nói em chứ?"
Khanh Khanh ngồi trên nắp bồn cầu, hạ thấp giọng, lén lén lút lút báo cáo tình hình: "Không sao, em nói gì họ cũng tin. Lúc em về anh út cũng ở đây, đứng trong phòng hỏi đông hỏi tây cả một đống, nói gần một tiếng đồng hồ, vừa mới tiễn anh ấy đi xong".
"Hai người làm lành rồi?"
"Dù sao thì cũng không cãi nhau nữa. Anh ấy xin lỗi rồi, bố mẹ em cũng đỡ lời cho. Có thể anh ấy cũng không có ý ấy, lúc nãy anh ấy còn để cho em đánh nhưng em không đánh, coi như là tha thứ cho anh ấy. Thực ra anh út của em cũng rất đáng thương, lén ra ngoài tìm em suốt cả một ngày. Anh ấy hứa sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa".
"Thật không?" Anh giả bộ tức giận, hỏi cô: "Thế anh có đáng thương không?"
Khanh Khanh không nghĩ ngợi gì mà trách mắng anh: "Anh đáng hận, anh đáng hận nhất. Anh không học tốt tiếng Trung em không muốn gặp anh nữa".
"Ok, như thế càng tốt, em cứ tiếp tục ghét anh đi, tuần sau anh đi công tác, không gặp em nữa"
"Anh đi đâu?" Lúc nãy vẫn còn đang đùa, nghe anh nói phải đi, tâm trạng của Khanh Khanh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, "Tín hiệu trong phòng vệ sinh không tốt, anh nói to một chút".
"Công xưởng ở miền Nam, đi hai ngày, buổi chiều bận quá, quên chưa nói với em". Anh vẫn nói cái giọng điệu trêu ghẹo đó, tuy rằng trong lòng cũng không nhẹ nhõm chút nào.
"Vậy em tiễn anh, bao giờ anh đi? Ngày mai em đến gặp anh".
"Thôi, em ngoan ngoãn ở nhà một ngày, ngày mai đừng đi đâu cả. Khi nào về anh mua quà Halloween cho em, đến trường xem Tiểu Hổ biểu diễn".
"Thôi được, anh chú ý an toàn nhé, em không nói nhiều nữa, ngày mai em lại gọi cho anh. Bố mẹ đang ở ngoài phòng khách. Hôm nay em không đi xem mặt họ rất không vui, nhưng biết em và anh út cãi nhau cũng không nói em. Hôm nay anh út đánh em đau ૮ɦếƭ đi được. Em cúp máy đây, lát nữa nhắn tin cho anh".
"Ừ, em nghỉ sớm đi".
Khanh Khanh cúp máy, ra ngoài phòng khác tiếp tục nghe bố mẹ giáo huấn. Phí Duật Minh đã xuống đường cao tốc, chờ một cuộc điện thoại khác. Không phải chờ đợi quá lâu, không nằm ngoài dự đoán của anh.
"Anh đang ở đâu?" Số điện thoại lạ, đầu dây bên kia là giọng nói của Mục Tuần, không sai, "Anh đang ở đâu? Có giỏi thì ra đây".
Phí Duật Minh lấy hành lý, không cần lo trước khi đi công tác người nhà nhìn thấy, cũng không cần gặp cô, cho dù có chuyện gì cũng không sao. Tất cả mọi chuẩn bị đều đã xong, anh bình tĩnh nói với Mục Tuần: "Anh chọn địa điểm đi".
Từ lúc lao đến chiến trường đến lúc rút khỏi chiến trường, thời gian chưa đến một tiếng. Hai người đều về nhà trước mười hai giờ, trong suốt quá trình đó không ai nói lời thừa thãi.
Dù sao thì vấn đề cũng đã xuất hiện, dứt khoát nói nghiêm trọng một chút, để anh ta hiểu lầm là gạo đã nấu thành cơm. Phí Duật Minh rất thẳng thắn, thậm chí không tìm từ nào uyển chuyển để thay thế, chỉ nói thêm một câu trước khi Mục Tuần ra tay, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
"Mẹ kiếp, anh dám không chịu trách nhiệm". Mục Tuần đang tức giận, tay cầm mũ bảo hiểm là cứ thế nện, đánh trước rồi tính sau.
Vì anh là anh trai của cô, Phí Duật Minh đã nói trước là cho anh đánh, mũ bảo hiểm giáng xuống cũng không tránh, chỉ thấy đầu óc ong ong. Nhưng cũng vì anh đánh sưng trán Khanh Khanh nên Phí Duật Minh cũng đáp trả mấy cú đấm rất mạnh.
Hai người đàn ông tìm một chố tránh tai mắt người khác để đánh nhau, đánh rồi cảm thấy rất thoải mái. Phí Duật Minh đanh thép. Mục Tuần linh hoạt. Hai bên ngang sức ngang tài, không bên nào chiếm được ưu thế, cũng không bên nào phải chịu thiệt, có thể coi là văn minh. Cộng tất cả chưa đến mười cú đấm, không ai thua, cũng không ai thắng. Hai người đứng cách nhau bốn, năm mét, thở hổn hển, lật bài ngửa nói chuyện thẳng thắn với nhau.
"Anh dám động vào Khanh Khanh".
"Cô ấy theo tôi rồi. Anh cũng sớm tìm bạn gái, thích làm gì thì làm, chuyện của cô ấy sau này không cần anh nhọc lòng".
"Còn lâu, biết nói tiếng Trung không?"
"Không biết, sau này học cùng cô ấy".
"Không biết càng tốt, đánh nhau một trận lưỡi cứng rồi".
"..."
Đánh nhau xong, Phí Duật Minh vẫn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt. Mục Tuần biết có đánh thế nào thì cũng chỉ đến thế. Bất cứ chuyện gì, chỉ có chặn đứng đường lùi thì mới hạ quyết tâm được. Mục Tuần túm cổ áo Phí Duật Minh: "Sau này còn dám bắt nạt nó..."
"Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, nếu không làm được thì anh đánh cũng chưa muộn".
"Anh lại nói tiếng Trung rồi? Hay là ăn tát".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc