7788 EM YÊU ANH - Tập 5

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Làm quen, hiểu nhâm chồng chất
Khanh Khanh đã sớm quen với việc thức dậy vào một thời điểm nhất định. Buổi sáng ngày thứ ba sau khi phát bệnh, vì tăng liều thuốc cảm cúm, đã quá bốn mươi phút so với thời gian thức dậy hàng ngày rồi mà cô vẫn chưa dậy. Phải đến khi Mục Tuần vào gọi cô, cô mới "á" một tiếng rồi hốt hoảng chui ra khỏi chăn.
Giọng cô khản đặc, mũi không thể thở được, điều duy nhất cô có thể làm là cố gượng rửa mặt, trang điểm, nhỏ hai giọt hắc hương(*) vào miệng.
Mục Tuần đứng ở cửa phòng vệ sinh: "Đã đỡ chút nào chưa? Nếu khó chịu thì đừng đi nữa".
Khanh Khanh bước ra với cặp mí mắt sưng đỏ, trán vẫn còn ấm nhưng không nóng rát. Cô hét lên hai tiếng "ra ngoài, ra ngoài" rồi nhốt Mục Tuần ở ngoài.
Bốn mươi phút sau, lúc ấy đã hết tiết một, cô bất chấp bệnh tật và cơn buồn ngủ dày vò bản thân, tóc chưa khô nhưng vẫn tết đuôi sam rồi phi ra khỏi cửa. Mục Tuần thấy cô đi xe nghiêng nghiêng ngả ngả, trong lòng rất không yên tâm, nhưng đúng lúc ấy lại không tìm thấy chìa khóa xe máy đâu, đợi đến khi đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của Khanh Khanh đâu nữa.
Khanh Khanh chưa khỏi bệnh. Chính vì lòng nhiệt tình với công việc nên cô mới có thể rút ngắn được quãng đường hai mươi phút xuống còn mười lăm phút. Khi đến cổng trường, người cô ướt đẫm, hoa mắt chóng mặt. Sân vận động vang lên tiếng nhạc nghỉ giữa giờ. Cô thấy lòng như lửa đốt, quên cả việc giảm tốc độ lái xe, trong lúc hốt hoảng không Ϧóþ chặt phanh, bánh trước đâm vào đuôi chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên đường. "Rầm" một tiếng, cô còn chưa kịp có ý nghĩ vùng vẫy, cả người cả xe đã ngã lăn ra đất.
Sợi dây căng lên vì lo đến muộn cuối cùng đã chùng xuống. Khanh Khanh bò dậy, cảm giác mặt đất mềm nhũn, giống như đang giẫm trên bông vậy. Sau khi đứng dậy, cô bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng làm cho chói mắt, bụi dính trên váy cũng không phủi đi, phải vịn vào xe mới đứng vững được. Khanh Khanh dựng xe đạp điện lên, phủi bụi dính trên yên xe, chuẩn bị vào lớp nhưng khi đi ngang qua buồng lái thì đột nhiên cánh cửa mở ra, lực đẩy rất mạnh, suýt chút nữa thì cô lại ngã lăn ra đất.
Tất cả xảy ra quá nhanh, không hề có sự chuẩn bị nào cả. Khanh Khanh buông tay ra theo bản năng, lúc lùi lại chiếc xe đạp điện đã đổ xuống, để lại một vết xước dài trên cửa ô tô.
Không xong rồi!
Trong đầu Khanh Khanh lóe lên một ý nghĩ gây sự, mồ hôi trên trán lập tức bốc hơi. Trong lòng vẫn chưa có sự chuẩn bị thì đã phải đối diện với người đàn ông vừa bước xuống xe. Tuy nhiên lúc ấy vô hình trung lại đẩy cô vào một làn sóng kích động khác.
Người đàn ông đó chính là... Khanh Khanh nín thở, quay lưng về phía ánh nắng, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt mình. Lần này khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy đôi lông mày và bộ râu chưa cạo sạch dưới cằm anh ta. Anh ta rất cao, gần như cao hơn cô một cái đầu. Ưu thế trời sinh về chiều cao ấy khiến Khanh Khanh phải ngước mắt lên mới nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Sắc mặt không mấy vui vẻ, kính râm che kín mặt, không còn thấy dáng vẻ phong độ hay phóng khoáng khi đưa Tiểu Hổ đến lớp hai hôm trước. Những đường nét góc cạnh rõ ràng dường như đẩy người ta ra xa hơn. Gần như chỉ nhìn thoáng qua là Khanh Khanh có thể nhận ra anh ta. Bởi vì chiếc áo sơ mi màu cà phê đậm vẫn xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc với chiếc áo jacket cùng màu. Lần trước Tiểu Hổ đã ngồi trên cánh tay ấy và được đưa vào trường mầm non.
Trong vài giây, Khanh Khanh cứ ngẩng đầu như thế và nghĩ xem có nên chủ động xin lỗi anh ta không hay là chờ xem chuyện gì sẽ diễn ra. Còn người đàn ông trước mắt cô thì không làm gì. Trong khoảng thời gian gần một phút, hai người cứ nhìn nhau như thế. Lúc Khanh Khanh tưởng rằng anh ta sẽ không nói gì thì đột nhiên anh ta mở miệng, giọng nói lạnh lùng như muốn tạo khoảng cách.
"Cô có biết lái xe không?". Anh ta khẽ nhếch mếp, nói tiếng Anh pha lẫn với âm mũi của tiếng Pháp. Ánh mắt chất vấn giống như tia sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào mặt Khanh Khanh. Ngón tay lướt qua vết xước rồi đóng sập cửa lại.
"Tôi...". Khanh Khanh rất hiếm khi đuối lý như thế này, không biết nên giải thích là hiểu lầm hay sự cố.
Anh ta bỏ kính ra, đôi mắt màu cà phê đậm cố kìm nén tâm trạng không mấy vui vẻ, trên trán xuất hiện những nếp nhăn mờ mờ, rõ ràng là không còn trẻ nữa. Dáng vẻ ấy khiến Khanh Khanh nhớ tới ánh mắt của Tiểu Hổ.
Khanh Khanh bị nhìn tới mức da đầu căng lên, cảm thấy không thoải mái, ngay sau đó là cảm giác sợ hãi. Cô đứng đó ngẫm nghĩ một hồi lâu, không tìm được bất kỳ một lời giải thích hay công kích nào, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, khẽ nhắc nhở một câu: "Xe của phụ huynh... không được... đỗ ở cửa này".
Anh ta nghe rồi không nói gì, nếp nhăn trên trán hằn xuống rồi lại giãn ra, khóe miệng vẫn mấp máy như đang nói gì đó. Khanh Khanh tưởng rằng anh ta sẽ làm gì đó nhưng anh ta lại quay người bỏ đi.
Anh ta đập tay vào cửa xe, vắt chiếc áo khoác lên vai, không nhìn Khanh Khanh lấy một lần mà rảo bước đi vào trường.
Bản nhạc trước giờ vào học đã ngân đến đoạn cuối, Khanh Khanh thở phào một tiếng, dựng chiếc xe đạp điện chạy vào trường. Khi đi qua người đàn ông đó, rõ ràng là nghe thấy anh ta nói câu gì đó, không phải tiếng Anh, cũng không giống tiếng Pháp, tóm lại là cô không hiểu, cũng không có thời gian để hiểu.
Anh nói là việc của anh, tôi làm việc của tôi.
Cô không nghĩ lung tung đến vết xước ấy nữa, không khóa xe mà xách đồ chạy thẳng vào lớp mẫu giáo.
Khanh Khanh vẫn đến muộn. Lúc cô vào lớp, bọn trẻ đã bắt đầu vẽ tranh. Cô bất ngờ nhìn thấy người không nên xuất hiện trong lớp học là Shawn. Anh ta đang ung dung ngả người vào bàn làm việc của cô, lật giở tập tài liệu trên bàn.
Nọa Mễ đeo tạp dề đứng cạnh dạy bọn trẻ vẽ dấu tay. Cô ấy nháy mắt với Khanh Khanh, dáng vẻ rất buồn cười. Linh cảm dữ dội trong lòng Khanh Khanh lại bắt đầu nảy mầm. Mỗi lần Shawn xuất hiện, ít nhiều đều làm đảo lộn cuộc sống bình thường của cô. Tin đồn xuất hiện khắp nơi, phần lớn bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt, vô ý. Bên cạnh Shawn chưa bao giờ thiếu những chuyện gây tin đồn như thế.
Cô không về chỗ, vứt túi xách ở gần cửa, đeo tạp dề vào giúp Nọa Mễ, coi như trong lớp học không có Shawn.
Có một lúc Shawn không hề làm phiền họ, trong lớp học chỉ có tiếng lật giấy sột soạt.
"Em đến muộn rồi!".
Khanh Khanh giúp bọn trẻ chấm màu, ngoảnh đầu lại mới phát hiện Shawn đã đứng ngay sau mình. Anh ta thường thích gây bất ngờ như thế, đút tay vào túi quần, mỉm cười thân thiện với cô. Trong đôi mắt xanh trong có sự nhiệt tình mà cô quen thuộc. Thực ra anh ta không hề đáng ghét, chỉ có điều Khanh Khanh không cần anh ta.
Thời gian ba năm không để lại quá nhiều vết tích trên người Shawn. Anh và Khanh Khanh tuổi tác xấp xỉ nhau, vào trường cùng một năm. Trước khi đến Trung Quốc anh đã dạy học ở Canada hơn một năm. Shawn là một chàng trai tuấn tú, giống như mặt trời tháng năm. Khuôn mặt trắng muốt, đôi mắt xanh lấp lánh, đằng sau sự nhiệt tình của vùng biển Caribbean là phong độ của người trí thức. Cho dù là Khanh Khanh, vừa vào lớp bồi dưỡng nhân viên mới của trường là nhớ ngay tên của Shawn.
Sau này duyên phận rất tình cờ, lại rất không tình cờ.
Chức vụ mà họ ứng tuyển vốn dĩ không trùng nhau, một người là giáo viên mầm non, một người là giáo viên tiểu học, nhưng lại cùng được một giáo viên hướng dẫn thi chứng chỉ giáo viên quốc tế. Ngoài thời gian thực tập và lên lớp bình thường, thời gian còn lại họ đến chỗ giáo viên hướng dẫn. Tình cảm mê đắm anh dành cho cô cũng bắt đầu từ lúc ấy. Trong bữa tiệc chào mừng nhân viên mới, anh mua cho cô rượu coctail, đưa đến trước mặt nhưng cô không nhận. Sau đó anh cho rằng cô đang chơi trò chơi "hard to get". Cô đi đến đâu anh đi theo đến đó, năm lần bảy lượt bày tỏ, đến tận khi Khanh Khanh không thể không chơi bài cự tuyệt, suy nghĩ của Shawn mới có chút thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc