7788 EM YÊU ANH - Tập 46

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Phí Duật Minh bắt đầu đi men theo hành lang chữ U quay về, nhảy qua tấm chắn tìm cửa thông sang sân vận động. Nhưng mấy cửa ra đều bị khóa, anh đành phải đi vòng ra ngoài trường.
Phí Duật Minh đi vòng ra ngoài nên để lỡ một chút thời gian. Khi đi qua vườn hoa anh chạm mặt với người trẻ tuổi lúc này. Chiếc áo khoác màu đen trên tay anh ta xòa xuống đất, trên mặt có vết thâm tím, sắc mặt thảm hại, ánh mắt hỗn loạn, mép cũng bị rách, anh ta đang lấy vạt áo để lau. Họ đi lướt qua nhau, chỉ nhìn nhau một cái thoáng qua. Vốn dĩ Phí Duật Minh nên đi tiếp nhưng anh không kìm được đứng lại. Lúc anh ngoảnh đầu, anh chàng kia cũng đứng lại, nhấc chiếc áo lòa xòa dưới đất vắt lên người. Phí Duật Minh rất ít khi kích động như thế. Anh đi tới lôi cổ anh ta lại, gần như kéo lệch người anh ta. Anh giơ nắm đấm, chỉ muốn giáng xuống nhưng nghĩ lại lại buông tay ra. Đối phương không kịp trở tay ngã lăn ra đất.
Phí Duật Minh chạy thẳng đến trước tòa lâu đài hơi rồi mới dừng lại. Lúc đầu anh không dám khẳng định, xuyên qua khe hở nhìn thấy chiếc váy theo phong cách Gypsy mới biết chắc chắn đó là Khanh Khanh.
Chiếc dây chuyền trên cổ cô không còn nữa. Lúc ăn sáng anh còn ngồi nghịch, hỏi cô là có nặng không. Cô lắc đầu, mỗi khi cô cử động sợi dây chuyền lại kêu leng keng. Cô mỉm cười xoay người trước mặt anh, hỏi anh giống cái gì. Lúc ấy cô rất vui, khoa chân múa tay, đuôi váy tung bay, cười tươi đến nỗi để lộ hàm răng trắng bóng, hai lúm đồng tiền cũng rất đáng yêu. Lúc xoay đến chóng mặt cô lại ngồi xuống ghế sofa, hỏi anh có giống Esméralda trong Nhà thờ Đức Bà Pariskhông.
Anh biết Hugo, đọc qua The Hunchback of Notre Dame[1], nhưng anh không thể nói cô có giống Esméralda không. Trong mắt anh cô chính là cô. Anh thích cô, cho dù cô thế nào anh vẫn thích cô. Nhưng khoảnh khắc này, Khanh Khanh nhảy múa phát ra tiếng cười khúc khích trước mặt anh không còn nữa.
Cô đang đứng ngây người trước cầu trượt, một bên tóc rối bời, quần áo xộc xệch, trên mặt có một vết xước dài, dưới đất là sợi dây chuyền đã đứt, những hạt đá, ngọc trai bắn tung tóe. Cô che mặt, tay không ngừng lau môi, mu bàn tay xuất hiện vết máu. Cô ngả người vào cầu trượt, không nhìn thấy anh.
"Khanh Khanh".
Anh gọi một tiếng, nhận ra người cô đang run lên. Cô từ từ quay mặt lại, sau khi nỗi sợ hãi qua đi là vẻ mặt không chân thực. Anh bước lại đỡ lấy cô, ôm cô rất chặt, đến nỗi người cô run lên, cuối cùng đã bừng tỉnh trong nỗi hoảng hốt.
Càng nhìn gần anh càng không biết trút giận đi đâu. Môi cô bị rách, vẫn còn máu tụ ở vết thương, mép sưng đỏ vì lau quá mạnh nhưng cô vẫn lấy tay che đi.
"Đó là ai?" Anh cố kìm nén nỗi tức giận, chỉ muốn chạy đến cầu thang đánh cho thằng ấy một trận tơi bời. Nhưng anh có tức đến đâu thì việc đầu tiên cần làm là bảo vệ cô.
"Khanh Khanh, chuyện gì vậy?"
Cô im lặng một lúc rất lâu. Anh nâng cằm cô lên, muốn giúp cô lau vết máu trên mép, nhưng vừa chạm vào, ánh mắt của cô thay đổi đột ngột, hai tay bưng mặt, gục đầu lên vai anh khóc nức nở.
"Không sao, không sao..."
Phí Duật Minh nhận ra có thể mình nói quá to khiến cô sợ hãi. Anh thử hạ giọng dỗ dành cô nhưng cô càng khóc to hơn. Anh ngăn không cho cô lấy tay che miệng nhưng cô không chịu nghe lời.
"Khanh Khanh... hãy nhìn anh... Khanh Khanh... để anh xem nào..."
Cho dù cô khóc thế nào thì anh vẫn kiên quyết nâng cằm cô, nắm chặt tay cô, không để cô dụi mạnh lên đôi môi đã bị thương. Đôi mắt đen láy của cô đẫm nước mắt. Đôi mắt ấy ẩn chứa sự hoảng loạn, ấm ức, và có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lại không kịp nói. Anh vừa chạm vào là cô lại lùi ra sau, nước mắt lại trào ra, khóc đến nỗi không thành tiếng, vẫn còn bặm môi. Vết sưng đỏ rất nghiêm trọng, mép cũng bị rách, nước mắt chảy qua vết thương rồi chảy xuống tay anh.
Phí Duật Minh không có giấy ăn, giữ chặt lấy cô không cho cô chạy trốn. Anh cúi đầu, hôn lên vết thương của cô. Ban đầu anh thấy mùi máu tanh, sau đó mới là sự run rẩy không thể khống chế được của cô. Anh nhẹ nhàng *** vào chỗ sưng đỏ, làm sạch những vết bẩn dính trên đó. Anh cảm thấy hai hàm răng của cô đập vào nhau, tay bám chặt vào cổ tay anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Phí Duật Minh cảm thấy đau lòng, sau đó là xót xa, sau nữa mới là tức giận. Cô không vùng vẫy nữa, từ từ đón nhận nụ hôn của anh. Từng giọt nước mắt dính vào mặt hai người, kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào của cô, đến tận khi không còn chút sức lực nào nữa thì mới nói chuyện. Nói được vài câu lại nghẹn ngào gục đầu lên vai anh.
"Đừng nói vội... sau này hãy nói... đừng khóc nữa".
Anh *** khoác, khoác lên vai cô, dịu dàng vỗ về. Anh vuốt ve bím tóc rối bời, áp mặt vào trán cô, nhẹ hôn lên tóc, chờ cho tâm trạng của cô bình tĩnh trở lại.
Cô vốn thấp bé, phải kiễng chân lên mới với tới người anh. Mặt cô ửng đỏ vì lạnh, nhịp thở hỗn loạn, nước mắt dính vào áo sơ mi của anh. Anh vòng tay, ôm chặt cô trong chiếc áo khoác, truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang người cô, miệng khẽ nói "Không sao, không sao".
Một lúc sau, Khanh Khanh không khóc nữa, thò đầu ra khỏi chiếc áo khoác, mắt vẫn đẫm lệ.
"Khóc đủ chưa?" Phí Duật Minh kéo tay cô đặt vào túi áo rồi cúi đầu hỏi.
"Vâng". Khuôn mặt của cô trở nên rõ nét hơn, mặt vẫn còn dính nước mắt nhưng không còn yếu đuối nữa. Cô ngả đầu vào vai anh, đưa tay lau mặt.
Phí Duật Minh nắm tay cô đi về. Khi đến trước cầu thang, anh lại dặn dò cô: "Sau khi đi vào không được khóc nữa, em là cô giáo, nghe rõ chưa?"
"Vâng". Cô gật đầu, giấu mặt trong cổ áo, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ. Dáng vẻ ấy khiến anh trào dâng niềm xúc động muốn bảo vệ cô suốt đời.
Phí Dật Minh vừa lên cầu thang, Khanh Khanh liền nắm chặt tay anh.
"Sao thế?"
"Anh không được đánh nhau".
"Yên tâm, anh không đánh nhau", Phí Dật Minh giúp cô kéo cổ áo hai bên cho đều, "Lát nữa em lên tầng lấy đồ, anh lái xe đến trước cửa chờ em".
"Không đánh nhau thật chứ?" Cô vẫn bán tín bán nghi, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không đánh, anh đâu có biết là nên đánh ai, em có nói cho anh biết hắn tên là gì đâu". Anh vuốt tóc cô, khẽ hôn vào khóe mắt cô. Khóe mắt vẫn còn mằn mặn, anh gượng cười, khuôn mặt căng thẳng trở nên dịu dàng: "Vào đi, đừng sợ".
Trước đại sảnh chỉ có hai người. Khu triển lãm của khối tiểu học đã trống trơn, Nọa Mễ cũng không còn ở đó. Phí Duật Minh đưa Khanh Khanh đến cửa cầu thang mới ra ngoài lấy xe.
Khanh Khanh lên tầng, thay chiếc áo khoác của anh trong thư viện, tết lại tóc, mặc áo khoác của mình, đeo túi xách, quàng khăn che đi nửa khuôn mặt. Lúc cô đi xuống, anh đang đợi ở đại sảnh, tay cầm cốc nước nóng. Cô cầm chiếc cốc về xe, súc miệng, dán băng urgo. Động tác của anh đơn giản mà dứt khoát, nhẹ nhàng không làm đau cô. Sau khi làm xong tất cả, anh giúp cô chỉnh lại ghế ngồi.
"Về nhà... phải nói thế nào?" Cô không nghĩ ra được cách gì, nằm xuống ghế, đắp áo khoác của anh, bắt đầu nghĩ lung tung.
"Không sao, nói là bê sách không cẩn thận bị ngã, qua một đêm là sẽ khỏi thôi. Ngày mai nghỉ ngơi, thứ hai sẽ không còn nhìn thấy rõ nữa đâu. Em đừng ***, để vết thương mau đóng vảy, nghe rõ chưa?"
"Vâng", cô xoay người, im lặng nhìn anh lái xe, không còn nghĩ đến chuyện sau này nữa.
Phí Duật Minh đưa cô về nhà, lúc cô xuống xe vẫn còn dặn dò cô lát nữa về nhà nên nói thế nào. Trên đường về anh vẫn có chút không yên tâm, gặp đèn đỏ lại gọi điện cho cô. Khanh Khanh đang đọc sách trong phòng, giọng nói vẫn có chút ấm ức nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đèn giao thông chuyển màu, anh nhớ cái tên đó rồi tiếp tục lái xe, nghe nhịp thở yên tĩnh của cô ở đầu dây bên kia.
"Em đọc sách đi, anh cúp máy đây, liệu mà nói nhé, đừng sợ".
"Vâng".
Cô nhấn nút tắt màu đỏ rồi đặt điện thoại xuống giường, tìm khăn quàng vào cổ. Rõ ràng biết không ích gì nhưng cô vẫn thử che đi vết tích trên mặt.
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, bảo vệ dọn dẹp, cầm chìa khóa đi kiểm tra quanh hành lang, đi đến cuối hành lang của khối mẫu giáo thì nhìn thấy một người đàn ông tay cầm mũ bảo hiểm, ngả người vào cửa kính nhìn thẳng ra sân vận động, sắc mặt u ám.
Bảo vệ lại gần và hỏi: "Anh làm gì đấy, muốn tìm ai?"
Người đó tỏ ra rất vô lễ, không nói gì mà đẩy bảo vệ ra, quay người đi ra ngoài.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Thằng gù nhà thờ Đức Bà
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc