7788 EM YÊU ANH - Tập 33

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Buổi chiều Khanh Khanh đưa bọn trẻ ra sân vận động chơi. Cô phụ trách đưa lịch làm thêm trong buổi triển lãm sách cuối tuần. Nọa Mễ giúp cô lấy một bản đặt cạnh bàn máy tính, vô tình nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ giống như giấy nhắn được gấp thành hình chiếc thuyền nhỏ dưới điện thoại của cô. Sau khi tan học, Khanh Khanh đưa bọn trẻ lên xe bus. Cô dắt tay Tiểu Hổ, nhấc cậu bé lên bậc thang cuối cùng, đưa lên xe rồi vẫy tay tạm biệt. Tiểu Hổ thò đầu ra khỏi cửa xe và hỏi: "Miss 77, cô có đến nhà không?". "Tuần sau cô đến", Khanh Khanh xoa đầu cậu bé, đóng cửa kính lại rồi kiểm tra chiếc xe một lượt.
Về đến hành lang, Khanh Khanh nhìn thấy Nọa Mễ bước ra khỏi lớp học với vẻ mặt thần bí, trên tay là một tập truyện. "Làm gì thế?". "Trả sách cho thư viện", Nọa Mễ khó giấu được vẻ phấn khích, chỉ tay vào lớp học. "Sao thế?". "À... có anh chàng đẹp trai tìm chị". Anh chàng đẹp trai? Phí Duật Minh?! Khanh Khanh đi rất nhanh nhưng vừa bước vào lớp thì nhìn thấy Ông Trác Thanh đang ngồi trên ghế của mình, tay cầm tờ báo của trường. Đột nhiên cô nhận ra điểm tương đồng giữa anh ta và Shawn. Họ đều ngả người cạnh bàn làm việc của cô như thế này, đều là người ngoại quốc, đều có một chút "tình cảm" nào đó với cô. "Sao anh lại đến đây?". Trái tim tung tăng bỗng chốc nguội lạnh, Khanh Khanh nói với giọng điệu đã được công thức hóa, ngồi xuống chỗ mà bọn trẻ thường ngồi. "Về chuyện dạy tiếng Trung, em vẫn chưa trả lời anh", Ông Trác Thanh đặt tạp chí xuống, đứng dậy đút tay vào túi áo, cách ăn mặc không còn quá chướng mắt, khuyên tai cũng chuyển sang loại dễ nhìn hơn một chút. "Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi không có thời gian, cũng không còn sức lực. Xin lỗi anh Ông". "Vì sao?". "Chẳng vì sao cả". "Ngày mai anh mang bữa sáng cho em, muốn ăn gì?". "Không cần, đừng lãng phí thời gian nữa, anh Ông. Tôi... có thể giúp anh giới thiệu giáo viên khác, tôi chỉ muốn dạy Tiểu Hổ". "Chúng ta thử xem sao, vì sao không được?".
Buổi sáng cũng có người nói với cô muốn thử nhưng tâm trạng của Khanh Khanh thì hoàn toàn khác nhau. "Tôi... tôi đã có bạn trai rồi". Cô buột miệng nói ra câu trả lời. Nói xong ngay cả bản thân cô cũng thấy sợ. Cuối cùng thì nét mặt của Ông Trác Thanh cũng có chút biến đổi, không còn cái vẻ cà lơ phất phơ. Bỗng chốc cả hai người đều có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì. "Vậy anh đi đây". Anh ta lấy chìa khóa xe, chiếc móc hình bộ xương rất chói mắt, giống như hình xăm trên cánh tay.
Khanh Khanh không tiễn mà vẫn ngồi trên ghế, chờ Ông Trác Thanh đi xa rồi mới đóng cửa phòng học. Họ không thuộc cùng một lớp người nên rất khó có thể đến được với nhau. Làm việc ở trường đã lâu, Khanh Khanh đã gặp rất nhiều kiểu người ngoại quốc. Những người làm gì cũng sốt sắng như Ông Trác Thanh, Khanh Khanh cũng không thấy lạ. Cô bắt đầu phân tích khả năng giữa mình và Phí Duật Minh một cách nghiêm túc. Điểm khác biệt duy nhất giữa Phí Duật Minh và Ông Trác Thanh là anh chín chắn hơn anh ta, sự nghiệp ổn định, còn những mặt khác gần như là giống nhau, vấn đề tồn tại giữa cô và Phí Duật Minh cũng còn rất nhiều. Nếu bắt đầu thì có nghĩa là mạo hiểm. Mười mối tình xuyên quốc gia thì có đến chín mối tình kết thúc bằng chia tay, hơn một nửa là không có kết quả, có thể đơm hoa kết trái thực sự là rất ít. Suy cho cùng sự ngăn cách giữa hai người ngoài gia đình còn có văn hóa và rất nhiều thứ khác.
Khanh Khanh mở đi mở lại hòm thư. Hòm thư đến đều là những công việc thường ngày ở trường. Hòm thư cá nhân có một bức thư Gia Lan viết cho cô, là thư tỏ tình mà nửa năm trước tổ trưởng tổ giáo vụ gửi cho cô ấy. Lúc ấy Gia Lan đã từ chối, đổi lại cuộc sống bình thường và rất nhiều sự quở trách nhưng cô ấy vẫn kiên quyết, đến tận bây giờ vẫn không chấp nhận lời tỏ tình của tổ trưởng tổ giáo vụ. Đó là nguyên tắc của Gia Lan, cũng là nguyên tắc của Khanh Khanh. Nhưng bây giờ, cô sắp lật đổ nguyên tắc của mình, vì thế cô càng thấy mâu thuẫn hơn, không biết mình làm như thế có đúng không.
Hôm sau, hết giờ làm, Nọa Mễ đi đánh bóng, Khanh Khanh đến phòng nghỉ uống cà phê rồi đến phòng tư liệu ép những tấm ảnh của bọn trẻ chụp trong ngày lễ Quốc tế, chuẩn bị làm thành những album ảnh, sau đó lại đến chỗ giáo viên tâm lý nói chuyện về tình hình của Tiểu Hổ. Khi quay về phòng học đã quá giờ tan ca. Cô cầm cốc cà phê và một số tài liệu, vừa đẩy cửa phòng học thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau cánh cửa, giống như là nói thầm. "Tuần sau em phải làm thêm?". Phí Duật Minh lại một lần nữa đột ngột xuất hiện trước mặt cô, khiến cô không hề có sự chuẩn bị.
Anh dựa người vào cửa, đứng sừng sững trước mặt cô, tay cầm lịch sắp xếp các hoạt động của triển lãm sách mà Khanh Khanh vẫn chưa kịp xem. "Sao anh lại đến đây?". "Sao anh lại không thể đến?". Dường như anh rất thích hỏi vặn lại cô. "Tiểu Hổ, Tiểu Long đi xe bus về rồi", Khanh Khanh ngồi xuống ghế, nấp sau màn hình máy tính, cố tránh ánh mắt của anh. "Anh biết, anh đến đón em". Haizz, người ngoại quốc không học được cách nói ẩn ý. Khanh Khanh thở dài.
Phí Duật Minh cầm bảng phân công chi tiết cho triển lãm sách cuối tuần, chỉ vào một mục trên đó và bắt đầu đọc. "Lúc ấy có cần anh đến không?". "Anh đến làm gì?". "Đến làm cùng em", Phí Duật Minh biết cô lại biến thành con rùa rụt đầu liền đi tới chống tay lên bàn, cầm bím tóc của cô không cho cô chạy, "Nghĩ kỹ chưa, đến với anh chứ?". "Chưa... chưa... chưa...". Khanh Khanh nói một hồi rất nhiều câu "chưa", đến tận khi anh buông tay ra. Anh là kiểu người khi hài lòng thì rất nhiệt tình, khi buồn bực thì rất lạnh lùng, còn cô thì cho dù là lúc nào cũng tìm cách né tránh. Cuộc nói chuyện này kết thúc không mấy vui vẻ.
Trước khi đi anh đặt tập tài liệu xuống bàn cô, chỉ nói đúng một câu: "Ngày mai anh đến đón em". Đối với Khanh Khanh mà nói thì một tuần sau là cả một sự giày vò. Cuối tuần về nhà cũng không thấy vui. Trong cuộc tụ tập với những người bạn thân, Khanh Khanh kể chuyện Phí Duật Minh cho Gia Lan nghe. Gia Lan khuyên cô suy nghĩ thật kỹ, bước thêm một bước, nếu bước sai thì sẽ không lùi lại được. Khanh Khanh và Phí Duật Minh vẫn gặp nhau. Anh cố tình đến đón cô đi dạy phụ đạo cho Tiểu Hổ. Anh cố tình đứng ngoài phòng vui chơi, nghe cô giảng bài cho bọn trẻ. Anh cố tình đứng ở hành lang không cho cô đi xuống, lại còn ςướק hộp đồ ăn trên tay cô.
Buổi sáng sau khi đưa Tiểu Hổ, Tiểu Long đến trường, anh cố tình đứng bên cạnh chậu hoa ở hành lang nhìn vào trong lớp hoặc cố tình đi ngang qua lớp học. Anh không giống Ông Trác Thanh hay Shawn. Nhiệt tình của anh bị sự chín chắn và lý trí kìm nén, kết thành tấm lưới dày đặc. Anh có thể không nói với cô một lời nào, cho cô thời gian nhưng lúc nào cũng dõi theo cô, chờ đợi thời khắc kéo lưới. Sau một tuần, anh lại đến, đứng cạnh bàn làm việc của cô: "Chúng ta đi ăn cơm nhé! Anh nói rồi, anh rất nghiêm túc". Nói đến chuyện tình cảm, thái độ của anh rất thản nhiên. Khanh Khanh suy ngẫm đến sự nghiêm túc ấy, nghi ngờ không biết anh có thể nghiêm túc được bao lâu. "Em không đi", cô suy nghĩ rất nghiêm túc về khả năng của cuộc tình này, cho dù từ chối là làm trái với lòng mình thì cô cũng phải thử từ chối một lần xem sao. Phí Duật Minh lấy chiếc Pu't chì màu trên tay cô, "tách" một cái bẻ gãy chiếc Pu't chì làm đôi đặt xuống bàn cô. "Anh làm gì đấy?". "Anh nói rồi, anh rất nghiêm túc!". Anh cầm nửa chiếc Pu't chì, vẽ vài nét trên giấy. "Nghiêm túc hay không việc gì phải bẻ gãy Pu't chì?". Anh lại lấy một chiếc Pu't trong hộp Pu't và vẽ thêm vài nét. "Có phải là màu của mình hay không thì phải vẽ mới biết được, phải thử, không hợp thì thử lại", anh lại lấy một chiếc Pu't khác, vẽ bên cạnh mấy đường mình đã vẽ lúc đầu, "Màu sắc có hợp hay không, có biến màu hay không, không ai nói trước được, vì thế phải thử, xem xem có thích hợp không, đến tận khi gặp được màu thích hợp".
Anh giơ nửa chiếc Pu't chì còn lại trước mặt cô. "Tìm physical partner rất dễ, tìm spiritual lover rất khó, còn muốn tìm soul mate thì gần như là không thể. Nhưng dù vậy vẫn phải thử, không biết chừng lại tìm thấy. Tình cảm không thử thì sẽ không có kết quả, vì thế anh phải thử, em phải thử, em phải thử chấp nhận anh". Anh đặt hai nửa Pu't chì cạnh nhau, rút một chiếc Pu't khác, kéo cô đứng dậy. "Anh rất nghiêm túc, thật sự rất rất nghiêm túc!". Anh lại nói bằng tiếng Anh, nắm chặt đến nỗi cô thấy đau tay. "Em... em phải suy nghĩ thật kỹ". "Được, anh cho em suy nghĩ, em đã suy nghĩ một tuần rồi, đến lúc nào em mới nghĩ xong?".
Anh đi đến cửa lấy áo khoác cho cô. Tay anh cầm chìa khóa xe, vẫn muốn đưa cô ra ngoài, "Hôm nay có nghĩ xong được không?". "Không biết". "Ok, anh chờ, đi thôi". "Đi đâu?". "Ăn cơm!". Anh lớn tiếng hơn một chút, đi tới nắm tay cô, vuốt ve từng khớp nhỏ trên mu bàn tay, nhưng ánh mắt rất dịu dàng, giống như dáng vẻ khi hôn cô tối hôm ấy, "Em có thể vừa ăn vừa nghĩ". Khanh Khanh không thể tranh luận được với anh, đành phải thở dài ôm áo khoác ra khỏi phòng học.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ chưa tắt máy tính, mẩu giấy của anh vẫn nằm trong ngăn kéo từ tuần trước nên vội vàng chạy về cất vào túi, nhân tiện mang theo hai mẩu Pu't chì mà anh đã bẻ gãy khi nãy. Khanh Khanh chạy ra khỏi phòng học thì thấy anh đang đứng chắn ở cửa. Nét mặt rất bình thản, cũng rất uy nghiêm, giống như nét mặt khi phê bình cô không biết lái xe. "Mặc áo khoác vào đã, không phải vội, không cần chạy, anh đợi em". Khanh Khanh không nói được lời nào, chỉ biết cúi đầu.
Bắt đầu từ nụ hôn ấy, cô đã không còn đường lùi rồi. Hai người đi trong sân trường, một người đi trước, một người đi sau. Nếu không để ý thì thấy rất giống giáo viên và phụ huynh hoặc là hai phụ huynh. Khi gặp đồng nghiệp Khanh Khanh mỉm cười chào hỏi, cố gắng rảo bước thật nhanh. Đội bóng đá cấp ba đang luyện tập trên sân vận động. Các em mặc đồng phục của đội bóng đi qua người họ, có người huýt sáo với Khanh Khanh. Phí Duật Minh dừng lại, nhìn chằm chằm về phía cậu thanh niên huýt sáo ấy. Cậu thanh niên thấy bẽ mặt, cúi đầu chạy đi. Đợi đến khi cô theo kịp, Phí Duật Minh mới bước tiếp, vòng qua cửa bên ra ngoài. Cô lên xe ở chỗ rẽ của trường.
Trước khi ngồi vững, cô giơ tay ngăn không cho anh hôn: "Không được!". Phí Duật Minh tỏ vẻ bực bội, động tác đột ngột dừng lại, khó chịu khởi động xe. Rất hiếm khi anh để người khác chiếm ưu thế trước mặt mình. Tiếng động cơ vang lên, Phí Duật Minh quay người lại thắt dây an toàn cho cô. Anh đặt tay vào nút điều chỉnh rộng hẹp, càng thít càng chặt, khiến Khanh Khanh thấy đau.
Chiếc xe đi vào đường cao tốc vào thành phố, qua trạm thu phí, đúng lúc đồng hồ trên xe chỉ vào thời gian tan học. Khanh Khanh rút điện thoại gọi điện về nhà. Vì sự xuất hiện của Phí Duật Minh, cô đã nói dối rất nhiều lần, hơn nữa càng nói càng trôi chảy, không nói vấp chỗ nào. "Vâng, hôm nay cùng với khối tiểu học chuẩn bị bài... vâng vâng... buổi tối ăn tối với đồng nghiệp, ở ngay gần trường thôi... yên tâm... không cần không cần, cứ để anh út làm việc của anh ấy, con đi nhờ xe của đồng nghiệp về nhà, rất an toàn... vâng, con biết rồi, tạm biệt thím Trương".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc