7788 EM YÊU ANH - Tập 20

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Bọn trẻ dễ bảo không?".
"Cũng bình thường".
"Bật bài hát khác nhé?".
"Tùy anh".
Khanh Khanh không có thói quen nói chuyện với người lạ, vì nể mặt Mrs Phí nên mới lên xe. Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu, đáp lời mỗi lúc một ngắn gọn, sau đó Ông Trác Thanh có hỏi cô cũng chỉ ầm ừ cho xong, không có hứng thú nói chuyện tiếp, đến chỗ phải rẽ cũng chỉ chỉ tay cho anh ta rẽ.
Vì Khanh Khanh về muộn hơn mọi ngày nên Mục Tuần mượn cớ đi dạo chờ cô ở cửa Champagne Town. Nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc xe mui trần màu đỏ, ôm chiếc làn nhỏ chuệnh choạng bước xuống, anh vội chạy lại đỡ, nhân tiện đỡ đồ trên tay cô.
"Đi nhé!". Ông Trác Thanh gác tay lên cửa xe liếc nhìn Mục Tuần, vẫy tay, đóng mui lại, "Bye bye QinQin".
Chiếc xe đua màu đỏ biến mất trong nháy mắt, chỉ có tiếng động cơ inh tai mặc dù đã cách rất xa nhưng vẫn nghe thấy.
Khanh Khanh thở phào, trọng lượng toàn thân dựa vào người Mục Tuần, mùi R*ợ*u và cảm giác say xe khó chịu trào lên miệng, lên mắt, lắc đầu cũng không thể tỉnh táo được.
"Sao về muộn thế này, lại còn uống R*ợ*u nữa?". Mục Tuần ngửi thấy mùi R*ợ*u trên người cô. Đôi lông mày của anh chau lại, hai người đi về phía khu phố nhỏ, anh vỗ vỗ vào lưng của Khanh Khanh.
"Đâu có, phụ huynh mời ở lại ăn bữa cơm", Khanh Khanh cãi bướng, dạ dày đã lộn tung lên, không biết là nấc hay nôn, vừa vào cửa là chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
"Người lái xe lúc nãy là ai?". Trước khi đi ngủ, Mục Tuần gõ cửa phòng Khanh Khanh, dựa người vào cửa, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu của học sinh". Sau khi uống R*ợ*u Khanh Khanh thấy không tỉnh táo, chỉ muốn đi ngủ.
"Cậu ở đâu ra".
"Từ trên trời rơi xuống!". Khanh Khanh không vui vẻ gì, đẩy Mục Tuần ra khỏi cửa, nằm xuống giường, một giây sau là ngủ thiếp đi.
Khi Phí Duật Minh xuống dưới bọn trẻ đã ngủ từ lâu. Anh tắt điện trong phòng, tiện tay lấy chiếc áo khoác đi xuống. Phòng khách không có ai, chỉ có thư phòng là vẫn sáng đèn. Vừa mở cửa, gió từ bên ngoài lùa vào, bỗng chốc thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Bước đến trước nhà xe nhìn thấy chiếc xe đạp dựng trước cửa.
Trong giỏ xe vẫn còn một bông hoa nhỏ, không biết là thật hay giả. Anh đưa tay vuốt ve, cánh hoa mềm mại, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm giống hoa cúc dại.
Lúc anh về nhà thì cô đã đi rồi. Không gặp mặt, chỉ nghe thấy Tiểu Long nói rất nhiều về mầm đá, canh và hòa thượng trước khi đi ngủ. Anh đã ăn cơm ở ngoài, chỉ xuống phòng bếp pha cốc trà, dựa người cạnh bồn rửa bát, nhìn thấy đống vỏ chai cạnh thùng rác, nghe thấy bên ngoài nói chuyện cô ở lại ăn cơm. Lúc về nhà, Ông Trác Thanh chạm mặt anh ở hành lang. Vì không quen nên chỉ chào một câu rồi ai về phòng người nấy. Biết Ông Trác Thanh đưa cô về nhà, Phí Duật Minh không nói gì và quả thật cũng không biết phải nói gì.
Phí Duật Minh P0'p nát bông hoa ấy rồi về phòng mình. Anh nằm trên giường, nhắm mắt để thích nghi với bóng tối.
Chiếc Hummer màu đen so với chiếc Ferrari màu đỏ, anh không thấy có gì đáng so sánh, nhưng nếu có người đưa cô về thì anh hy vọng người đó là mình.
Nhà họ Phí tự nhiên xuất hiện một ông cậu từ trên trời rơi xuống, lúc đầu Khanh Khanh không hề bận tâm. Cuối tuần cô vẫn về thành phố ăn lẩu với bố mẹ, lại còn hẹn Gia Lan đi dạo phố, mua đồ, uống trà. Nhưng qua ngày chủ nhật, sáng thứ hai đi làm, chiếc taxi vẫn chưa dừng lại ở cổng trường thì đã nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ đỗ ngoài hàng rào.
Cô trả tiền taxi rồi xuống xe, đúng lúc ấy chiếc xe đua cũng mở cửa. Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp là khuôn mặt trẻ trung của Ông Trác Thanh, mang vẻ nhiệt tình thái quá, ánh mắt hừng hực, rảo bước đi về phía cô.
Khanh Khanh ngắm nghía cách ăn mặc của anh ta. Chiếc áo sơ mi sáng màu để lộ vạt áo, quần bò cạp trễ, chiếc mũ bóng chày đội lệch, chiếc khuyên tai hình bộ xương trên tai rất chướng mắt, từ trên xuống dưới toát lên vẻ kỳ quái sặc sỡ kiểu 9X, đặc biệt là cái túi Starbucks trên tay anh ta, rất không hài hòa.
"QinQin, chào buổi sáng".
Tên lại bị gọi sai, cô vẫn chưa kịp sửa lại thì một cái túi đã được nhét vào tay cô.
Khéo léo từ chối hay nhận lấy? Ông Trác Thanh có vẻ không bận tâm lắm, không chờ cô có phản ứng gì, quay người lên xe phóng thẳng đi.
Đây là ý gì?
Đến giờ ăn trưa, chiếc túi Starbucks vẫn nằm trong góc phòng nghỉ, Khanh Khanh không thèm chạm vào nó, bận rộn xếp vương miện và gậy phù thủy mà bọn trẻ đã làm xong vào từng góc của phòng học.
Cô ngỡ rằng đó chỉ là bất ngờ hoặc tình cờ, nhưng sáng ngày hôm sau Ông Trác Thanh lại xuất hiện vào đúng thời điểm đó. Lần này là Burger King, ngoài bữa sáng còn có một cốc cà phê được pha chế đặc biệt. Hai cái túi đặt trước *** Khanh Khanh. Anh ta vẫn không ở lại lâu, quay xe đến bên cạnh cô, thò đầu ra khỏi xe, hỏi một câu giống như nói chuyện phiếm: "Dạy tôi tiếng Trung nhé?".
Cửa hàng Burger King duy nhất trong thành phố ở sân bay, lái xe đi đi về về cũng mất nửa tiếng. Khanh Khanh ôm cái túi trong phòng nghỉ, giáo viên ngoại quốc phụ trách xe bus đưa đón học sinh đến rồi mà cô vẫn ngây ra đó.
"Mới sáng sớm đã đến sân bay ăn sáng, thật ngưỡng mộ!".
"Ai tặng đấy?".
Gia Lan ngồi bên cạnh, Khanh Khanh không đáp lại được. Mới gặp Ông Trác Thanh một lần mà anh ta đã đưa đồ ăn sáng hai ngày liền, như thế là có ý gì? Là cô nghĩ nhiều hay thực sự có hàm ý sâu xa gì khác? Cảm giác giống như khi Shawn mới bắt đầu theo đuổi lại một lần nữa bủa vây trong tim cô như hình với bóng.
Đến sáng thứ ba, anh ta đưa đồ ăn sáng Trung Quốc. Sự việc có chút không bình thường, Khanh Khanh thấy không thể không lên tiếng được, đáng tiếc thời gian và địa điểm đều không hợp lý. Trước khi lên xe Ông Trác Thanh quay người lại nháy mắt với cô, giống như tạm biệt một người bạn thân: "Tối gặp nhé!".
Hôm ấy, trong lòng Khanh Khanh rất bất an. Nỗi lo bị Ông Trác Thanh quấy rầy mỗi lúc một lớn. Cô vẫn chưa giải quyết xong crush của mình thì người khác lại tìm đến, còn chú của Tiểu Hổ thì đã mấy ngày không gặp rồi.
Buổi trưa đồng nghiệp nói chuyện về tình yêu xuyên quốc gia. Thái độ của người ngoại quốc và người Trung Quốc không giống nhau. Người ngoại quốc chỉ biết yêu, không quan tâm đến những thứ như trách nhiệm, kết quả. Khanh Khanh và Gia Lan cũng tham gia thảo luận, ngoài việc coi trọng sự vui vẻ trong quá trình yêu, họ hy vọng có một kết cục tốt đẹp.
Niềm vui của người phụ nữ không chỉ là một mối tình mà quan trọng hơn là một cuộc hôn nhân.
Giờ học buổi chiều, Khanh Khanh chỉ cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ phải gặp Ông Trác Thanh ở nhà họ Phí nên lúc dạy bọn trẻ vẽ tranh cũng phân tâm, không cẩn thận làm đổ khay màu, váy bị dính một mảng. Sau khi đưa bọn trẻ lên xe, Khanh Khanh vừa sắp xếp đồ đạc, vừa ngồi trong góc phòng vắt óc suy nghĩ. Nọa Mễ nhắc cô hai lần "Còn chưa đi dạy gia sư à?" nhưng cô vẫn do dự không chịu đứng dậy.
Khanh Khanh đến phòng vệ sinh, soi gương chỉnh lại bím tóc. Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới đều thấy mình không phải là kiểu con gái khiến đàn ông trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Lại nghĩ đến tình hình cụ thể của Ông Trác Thanh, tỷ lệ thấp đến mức tuyệt đối không thể. Nhưng ba bữa sáng nóng hổi bày ra trước mắt, nếu chỉ vì học tiếng Trung thì cách bày tỏ của anh ta cũng hơi quá.
Khanh Khanh đến nhà họ Phí, nghe giúp việc nói Ông Trác Thanh không có nhà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng nghe nói chú của Tiểu Hổ cũng không có nhà, lại thấy thêm phần giận hờn. Dáng vẻ của cô khi lên tầng tìm bọn trẻ có chút uể oải. Rất nhiều lần nảy ra ý nghĩ hỏi Tiểu Hổ nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị lý trí lấn át. Cô không thể làm những chuyện vượt quá chức trách của một giáo viên, chỉ có thể lấy tinh thần, tập trung vào giờ phụ đạo.
Khanh Khanh ngồi trên tấm thảm, vừa chơi xếp hình cùng Tiểu Long và Tiểu Hổ, ôn tập những từ về số và màu sắc, vừa quan sát hai đứa trẻ. Tiểu Hổ rất yên tĩnh, động tác chậm, xếp thành lũy rất cao. Anh trai Tiểu Long phản ứng rất nhanh nhưng tính nhẫn nại thì có hạn, xếp hai ba miếng không hài lòng là lại đẩy đổ xếp lại. Hai khuôn mặt giống nhau bất giác biến thành hai khuôn mặt của hai người đàn ông. Một người trầm tính chín chắn, có cánh tay rắn chắc. Một người trẻ trung khôi ngô, đột ngột nhét túi đồ ăn mua từ bên ngoài vào tay cô. Mọi chú ý lại quay về với bọn trẻ, dù làm thế nào cô cũng không thể gạt bỏ được liên tưởng ấy, tinh thần có chút hoảng hốt. Ở đó có một khuôn mặt lúc nào cũng đung đưa trước mắt, lâu lâu không nhìn thấy có chút mơ hồ.
Chơi xong, Khanh Khanh ngả người vào tấm đệm, gác tay lên đệm. Tiểu Long, Tiểu Hổ ngồi hai bên, cả ba cùng gặm táo. Tiểu Long đề nghị kể một câu chuyện về biển. Hiểu biết của Khanh Khanh có hạn, suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu cô chỉ có câu chuyện Nàng tiên cá nhỏ bé, sau đó nhanh chóng sắp xếp cốt truyện trong đầu.
Sau khi tan ca Phí Duật Minh còn có hẹn. Vốn dĩ anh chỉ về nhà lấy đồ, nhưng đi qua hành lang tầng hai, nghe thấy tiếng cười từ trong phòng vọng ra nên dừng bước. Cửa phòng bọn trẻ khép hờ, có thể nhìn thấy khuôn mặt to bằng nắm tay của cô ấy dưới chiếc khăn che mặt, không biết vì sao mà cứ cười mãi không ngừng. Đôi mắt sáng như hai viên ngọc, bím tóc rối bù, trên miệng là nửa quả táo vẫn chưa ăn hết.
"Ốc mượn hồn của Miss 77 là loser!". Tiểu Long nói.
"Miss 77 không phải!". Tiểu Hổ không phục, đánh anh trai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc