7788 EM YÊU ANH - Tập 16

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Phí Duật Minh ôm đống sách lên trên. Khanh Khanh để Tiểu Hổ ngồi trên tấm thảm nghe cô kể chuyện. Tiểu Long cũng chạy lại ngả đầu lên chân cô. Một cô gái hai đứa trẻ, khung cảnh rất đầm ấm. Anh đóng cửa, hình ảnh ba người cứ hiển hiện trong đầu, không thể xua đi được. Ban đầu anh nghĩ cô chẳng qua chỉ là một giáo viên mầm non, không có gì giỏi giang, nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa. Cho dù chỉ là giáo viên mầm non, cô cũng là một người rất đặc biệt.
Lúc đi xuống, Phí Duật Minh gặp Mrs Phí đang cắm hoa trong phòng khách, liền đi lại hỏi vài câu: "Tối nay ăn gì?".
"Tối nay á?". Mrs Phí cố tỏ ra vẻ thần bí, "Để xem cô Mục có ở lại không đã, nếu ở lại thì có thể thêm hai món. Chú tám, hôm nay cảm ơn chú nhé!".
"Không có gì, không phiền đâu". Anh đứng cạnh sofa, không còn gì để nói, đành phải quay về thư phòng. Nhưng chưa đi đến cửa thì đã bị Mrs Phí gọi lại.
"Chú tám, chủ nhật tuần sau không cần chú đi đón nữa, cô Mục nói muốn tự đi xe đến". Mrs Phí giơ một cành hoa lay ơn đã cắt tỉa, không chú ý đến nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Phí Duật Minh, sau đó quay về bên chiếc ghế sofa tiếp tục cắt tỉa hoa, "À đúng rồi, dạo này công ty có bận không? Thấy chú cứ ở nhà suốt".
"Cũng bình thường, vừa mới được chuyển về nên có thể nghỉ ngơi một thời gian".
Anh không thể chuyên tâm được, không có hứng thú làm việc, ngay cả đóng cửa rồi vẫn nghe thấy cô giúp việc và Mrs Phí nói chuyện trên hành lang. Anh đi lên gác, trong phòng bọn trẻ vang lên tiếng cười nắc nẻ nhưng không nghe rõ đang kể cái gì.
Phí Duật Minh đứng trên hành lang một lúc rồi quay về phòng thay chiếc áo sơ mi cũ đi ra nhà để xe. Anh lái chiếc Hummer ra giữa vườn, xách dụng cụ đánh bóng ô tô, ngả người cạnh chiếc xe *** một lúc, sau đó xắn tay áo bắt đầu đánh bóng ô tô bằng tay.
Đánh bóng ô tô là việc chân tay, không cần động não, có thể loại bỏ tạp niệm nhưng anh vẫn nhìn thấy nét mặt của cô khi chau mày trên lớp sơn đen bóng của chiếc Hummer. Anh cầm dụng cụ trên tay nhưng trong đầu lại nghĩ đến cảm giác khi đặt tay ngang eo cô. Khi lau đến vết xước trên ô tô, động tác trơn tru cuối cùng đã chậm lại.
Crush(*) đến rồi! Phí Duật Minh biết rất rõ, bộ não hoạt động bất thường, lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, cơ thể muốn ghé sát theo bản năng, cho dù là một phút cũng được. Cảm giác này có thể là dăm ba phút, dăm ba ngày, dăm ba tuần, cũng có thể lâu hơn. Anh không biết đó là ảo giác nhất thời hay sẽ kéo dài mãi mãi. Tóm lại là anh rất nhớ cô.
Vì trong nhà có trẻ nhỏ nên uống R*ợ*u *** bị hạn chế. Anh tìm lon bia cất trong chiếc tủ lạnh nhỏ trong nhà xe, ngửa đầu uống liền một hơi. Dạ dày đã được lấp đầy nhưng trong lòng thì thấy trống rỗng. Anh vứt đồ xuống, tìm linh kiện trong nhà xe, cũng không phải là thứ gì quan trọng lắm, chỉ muốn gạt bỏ crush đang theo mình như hình với bóng.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy cô chỗ nào cũng không hài hòa. Bím tóc của cô quá nhà quê, chiếc váy quá lòe loẹt, nét mặt quá ấu trĩ, làm việc quá cẩu thả. Nhưng tiếp xúc hai ba lần rồi thì thấy hoàn toàn khác biệt: Bím tóc chính là nét đặc trưng của cô, vừa nhìn là nhận ra ngay; chiếc váy nhiều màu hơn một chút nhưng không giống với sự sặc sỡ của người khác, có phong cách riêng của mình; còn về nét mặt, lúc kể chuyện cho Tiểu Hổ thì chăm chú và dịu dàng, không ấu trĩ chút nào; xử lý vấn đề của bọn trẻ rất cẩn thận, tỉ mỉ; tỏ vẻ chín chắn nhưng đôi lúc cũng rất trẻ con, giống như buổi tối hôm ấy dừng lại bên đường đá những viên đá nhỏ... Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc cô bị ngã, Phí Duật Minh gần như quên đi ấn tượng lần đầu gặp cô.
Linh kiện ô tô thì chẳng thấy đâu nhưng cảnh tượng của từng lần gặp gỡ thì lại được tái hiện lại một cách rất tỉ mỉ. Crush đến rồi, cũng có thể sẽ biến thành một thứ khao khát sâu sắc hơn nhưng rốt cuộc sẽ sâu đến đâu thì phải phụ thuộc vào cô.
Hết giờ học, Khanh Khanh xách túi xách đi ra khỏi tòa biệt thự.
Hôm nay Khanh Khanh không nhảy nhót mà bước từng bước đến bậc thang trước cửa. Nhìn thấy chiếc Hummer trong sân và Phí Duật Minh ngồi cạnh chiếc xe, cô lập tức nảy ra ý nghĩ chạy trốn. Bản thân cô không biết mình đang trốn cái gì, dù sao thì cô không đi đường lớn mà tìm một con đường nhỏ rồi lẻn ra ngoài.
Khanh Khanh rón rén đi từng bước trên con đường cành lá rậm rạp, cúi thấp người, bước thật khẽ, sợ bị anh phát hiện. Có điều vì muốn bước thật nhanh, khi nhảy qua bụi cây nhỏ, cô không giữ được thăng bằng, giẫm hụt một cái, cổ chân bị trẹo, toàn thân ngã nhào về phía trước, nằm bò giữa bụi hoa. Miệng cô cố kìm nén để không phát ra tiếng kêu. Tuy âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn bị Phí Duật Minh nghe thấy.
Anh bỏ dụng cụ đánh bóng ô tô xuống, đứng thẳng người, dễ dàng phát hiện mục tiêu. Cô bị ngã trong bụi hoa, túi xách móc trên cành cây, chiếc váy hoa xòe ra, trông giống bông hoa dại sắp tàn. Anh bước lên trước vài bước nhưng không đỡ cô dậy, chỉ cúi người xuống, đặt tay lên đầu gối, nhìn cô chằm chằm.
Ánh hoàng hôn hiền hòa chiếu vào đôi lợn nhỏ xinh màu hồng phấn trên bím tóc đang lắc lư của cô. Đuôi váy mắc vào cành cây, cô đưa tay nhẹ nhàng gỡ nó ra nhưng gỡ thế nào cũng không được. Anh chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, rất mong đợi cô sẽ có một biểu hiện bất ngờ nào đó, đáng tiếc là lần này không có.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng Phí Duật Minh không kìm được đặt đồ xuống, tay vẫn dính bẩn, chỉ lau lau vào áo hai cái. Anh lại gần cô, rất gần, gần hơn cả lúc chiều, gần đến nỗi có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông nhỏ trên khuôn mặt cô. Hơi thở của anh phả vào cô, mang theo mùi bia mát lạnh, vừa chạm vào eo cô đã thấy người cô run lên. Anh tiếp tục tìm mấy sợi vải bị mắc, cắt đứt những cành cây vướng vào đó, chỉ cần dùng lực một chút là bế được cô ra khỏi bụi cây cành lá um tùm.
Khoảnh khắc ấy, tiếng thốt lên nho nhỏ trôi tuột xuống họng. Cô ở trong lòng anh, chỉ còn lại chút run rẩy khe khẽ. Cô quay mặt sang một bên, viền tai thấp thoáng sau bím tóc đỏ ửng lên. Đột nhiên anh cảm thấy hết sức thỏa mãn, ôm cô cao hơn, gần như cao bằng anh mà vẫn không chịu đặt xuống. Bước thêm vài bước, đến chỗ không còn cành cây mới chịu buông tay.
Đợi cô đứng vững, Phí Duật Minh mới thấy *** nhói đau, mười mấy giây liền anh không hề thở một hơi nào. Anh quay lại giúp cô nhặt túi xách, khi quay người lại thấy sắc mặt của cô thay đổi hoàn toàn, không thể diễn tả là xấu hổ hay yếu đuối, cúi đầu giống như đà điểu vậy, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Anh đưa túi xách cho cô, giọt nước trên cánh tay chạm vào mu bàn tay của cô. Dường như cô lại bị kích động gì đó, không đỡ lấy túi xách mà lùi ra sau, suýt chút nữa thì ngồi vào vườn hoa.
"Chú tám, ăn cơm thôi". Trong phòng vang lên tiếng của Mrs Phí, phá tan sự ngượng ngùng giữa hai người.
Khanh Khanh phản ứng trước, cô ngồi xuống nhặt túi xách, tất cả những lời cảm kích, tạm biệt đều không nói thành lời, chỉ cúi đầu chào anh một cách gượng gạo. Một cánh hoa rơi từ bím tóc xuống, bay bay trong gió, còn cô thì đã tập tễnh chạy ra ngoài, dáng vẻ rất thảm hại. Lúc đầu khiến người ta tưởng rằng cô sắp ngã, nhưng sau đó bước chạy ngày càng vững hơn. Ánh chiều tà đang biến cái bóng của cô thành chùm sáng màu đỏ ấm áp, bao trùm lấy anh và chiếc Hummer.
Phí Duật Minh không đuổi theo, hướng mắt nhìn về phía cô một lúc rất lâu rồi quay lại tiếp tục đánh sáp. Mrs Phí chạy ra gọi mấy lần anh cũng mặc kệ. Cạnh chiếc xe là một đống vỏ lon, đều là những vỏ bia anh đã uống hết.
Tối hôm ấy, thím Trương ngồi cạnh đầu giường P0'p lưng cho Khanh Khanh. Cô vừa suýt xoa kêu đau vừa úp mặt vào gối. Cứ nhắm mắt lại trong đầu Khanh Khanh lại xuất hiện cánh tay rắn chắc, giống như hồi nhỏ bố thường nhấc cô lên rất cao, rất cao, sau đó khuôn mặt của bố biến thành Phí Duật Minh, một hình bóng mờ ảo, ngược sáng, dưới ánh trăng là những đường nét rõ ràng...
Hai má Khanh Khanh nóng bừng, quay người ngồi dậy. Thím Trương đang xoa P0'p, thấy mặt Khanh Khanh đỏ bừng lên, sờ trán rồi hỏi: "Sao thế Thất Thất? Lại bị sốt à, hay là xảy ra chuyện gì rồi? có phải lại cãi nhau với anh út không?".
"Đâu có đâu có".
"Thế vì sao lại nóng như vậy? Lát nữa trước khi đi ngủ hãy bôi thuốc vào hông nhé rồi uống một viên thuốc, nghe rõ chưa?". Dặn dò xong, thím Trương mở ngăn kéo đựng thuốc cạnh đầu giường tìm thuốc, "Đừng vận động nhiều, hai hôm nữa là khỏi".
"Vâng", sắc mặt Khanh Khanh không bình thường. Thím Trương ra khỏi cửa rồi lại bị cô gọi lại, "Thím Trương...".
"Sao thế?". Thím Trương quay người lại, tay cầm đồ cạo gió, chuẩn bị đi vào phòng ông bà nội.
"Không sao không sao, con không sao". Khanh Khanh gượng cười, ấp a ấp úng rồi quay người nằm xuống giường.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô liền thở dài nặng nề, lòng đầy suy tư.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc