7788 EM YÊU ANH - Tập 101

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Có tuổi rồi, bị gãy xương phải từ từ nghỉ ngơi chữa trị, em không cần quá lo lắng, đừng tự dọa mình, sẽ bình thường thôi". Anh đặt đũa xuống, ngoài hai miếng đầu rất khó nhọc, thấy cô chịu ăn liền không động vào bát mỳ nữa. Anh rót trà nóng vào cốc, ngả người vào chiếc ghế cũ kỹ, châm một ***.
Đợi đến khi ăn gần hết bát mỳ, lúc ngẩng đầu lên cô mới phát hiện anh đang nhìn mình không chớp mắt. Cô vừa đặt đũa xuống, anh liền nắm tay cô. Hai người ngồi hai bên, chiếc bàn vuông rất nhỏ, cô vẫn chưa kịp tránh, anh đã áp lại gần, nắm bàn tay ấy đặt vào lòng bàn
anh đã áp lại gần, nắm bàn tay ấy đặt vào lòng bàn tay của mình. Tàn thuốc rơi xuống bàn, vỡ thành những hạt li ti.
"Đừng cãi nhau nữa được không, Khanh Khanh?".
Anh cũng mệt rồi, đáy mắt vằn đỏ. Khanh Khanh ngoảnh mặt đi, cố gắng lảng tránh hơi nóng ấm áp trênmu bàn tay. Cô có kiên quyết đến đâu thì trong lòng vẫn có một góc yếu mềm, điều duy nhất có thể làm là tránh né.
"Em... không có tâm trạng nói chuyện".
Phí Duật Minh vô cùng thất vọng nhưng không nói gì nữa, bàn tay nắm tay cô đặt xuống bàn, khẽ cọ cọ lên mặt bàn, dừng lại ở ngón thứ tư.
"Lúc khác chúng ta nói chuyện, về thôi, anh trai em đang chờ".
Anh trả tiền, cùng cô bước ra khỏi quán mỳ, muốn kéo áo khoác cho cô nhưng cô lại ngoảnh đầu lại và nói: "Anh về đi, em tự đi tìm anh út, làm phiền anh rồi, có hai bọn em là được".
Anh tỏ vẻ không vui, coi như không nghe thấy, tiếp tục cài khuy áo cho cô, nắm tay cô đi về.
"Anh về đi". Cô cố chấp đứng trên đường, không đẩy được anh, liền buông tay ra.
Mười đầu Ng'n t đan vào nhau, anh nắm chặt bàn tay đông cứng, dừng lại một chút, hà hơi thổi vào mặt cô, có một chút ấm áp và bối rối: "Anh không đi. Chẳng phải em nói không muốn nói chuyện sao? Hay là bây giờ nói chuyện của chúng ta?".
Khanh Khanh biến sắc, cúi đầu, chọn cách im lặng.
Đường về bệnh viện không dài, họ cũng không đi nhanh, lúc quay về phòng khám, thím Trương vẫn chưa
ra ngoài.
Mục Tuần đang ngồi ở góc rẽ vào phòng cấp cứu, day hai bên Thái Dương, thấy họ bước vào, đưa hóađơn nộp tiền cho Khanh Khanh.
"Bố mẹ anh vừa gọi điện, anh không để họ sang đây. Chú thím về chỗ ông bà rồi, không cần chúng ta lo lắng. Anh ra ngoài một chút, khi nào thím Trương ra thì gọianh".
"Anh đi đi". Phí Duật Minh cầm hóa đơn, đưa thuốc và bật lửa cho Mục Tuần, nắm tay Khanh Khanh ngồixuống chỗ lúc nãy.
Lần này anh ngồi quay về phía hành lang, để cô quay vào góc, không bị làm phiền. Cô không muốn đối diện với anh, liền ôm mũ bảo hiểm thu mình trên ghế, mơ màng dựa vào tường ngủ một lúc.
Lúc thím Trương ra ngoài đã là quá nửa đêm. Xe đẩy đi qua một viên gạch trên hành lang phát ra tiếng động, ba người đều giật mình tỉnh giấc, lập tức chạy lại đỡ xe. Do tác dụng của thuốc, thím Trương ngủ rất say, vết thương ngoài da có vẻ không nghiêm trọng, cánh tay băng bó và cái chân bó bột đều được xử lý rất thỏađáng.
Khanh Khanh và Mục Tuần chạy theo đến phòng theo dõi, ngồi cạnh đầu giường, sau khi y tá truyền nước cho thím Trương, Phí Duật Minh tìm chiếc ghế đặt cạnh đầugiường.
Giường ở phòng theo dõi rất chật chội, khoảng cách giữa các giường cũng có hạn, có ghế ngồi đã có thể coi là rất xa xỉ rồi, rất nhiều người nhà ngồi dưới đất hoặc là cuộn mình nằm ngủ dưới chân giường.
Phí Duật Minh nhìn đồng hồ, khẽ nói với Mục Tuần: "Anh ra xe của tôi nghỉ một lát, tôi ở đây với cô ấy, lát
nữa vào thay, không cần ba người ở đây".
Phòng theo dõi rất yên tĩnh, hầu hết bệnh nhân và người nhà đều đang nghỉ, chỉ có âm thanh của mấychiếc máy đang hoạt động. Họ cũng chỉ có thể vội vàng nói với nhau dăm ba câu. Mục Tuần nghĩ một lúc, không từ chối mà cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Khanh Khanh kéo chăn cho thím Trương rồi đến cạnh chiếc ghế, đang định ngồi xuống, nhận ra Phí Duật Minh vẫn đang đứng nên cũng đứng, không chịu ngồi xuống.
"Ngồi đi, đứng làm gì?".
Anh kéo cô ngồi xuống, còn mình thì chống tay đứng sau ghế. Cho dù không ngoảnh đầu lại, Khanh Khanh cũng có thể cảm nhận được anh không ngừng thay đổi trọng tâm, đứng rất khổ sở. Cô không đành lòng,nhường một nửa chiếc ghế.
"Anh cũng... ngồi đi".
Khanh Khanh cố gắng nhường nhiều chỗ nhưng chiếc ghế rất nhỏ, cô gần như ngả vào lòng anh. Cô muốn giữ khoảng cách, anh cũng không chạm vào cô, nhưng ngồi như thế này không thoải mái chút nào, ngồi một lúc cô thấy toàn thân đông cứng, chân mỏi nhừ, mệt hơn cả đứng. Cô đành phải đứng dậy đi lại, dựa người vào tường rồi ngồi xuống. Cô giống như một con vật nhỏ không còn đường lùi, gục mặt vào gối, chốc chốc lại ngước mắt nhìn, sau đó lại cúi xuống. Cô ngồi đến tê cứng, chân mỏi đến nỗi không thể chịu đựng được nữa, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô.
Khanh Khanh ngẩng mặt, bối rối nhìn đôi mắt của Phí Duật Minh. Anh ngồi cạnh cô, ấn huyệt Thái Dương của cô, day nhè nhẹ.
"Đứng dậy đi".
Đã gần hai mươi tiếng cô không chợp mắt, khả năng đề kháng với sự dịu dàng của anh xuống đến điểm
đề kháng với sự dịu dàng của anh xuống đến điểm thấpnhất.
Khanh Khanh lại ngồi lên ghế, Phí Duật Minh đứng cạnh cho cô dựa. Cơn buồn ngủ không ngừng ập đến,cô bất giác áp mặt vào người anh, nắm vạt áo anh. Anh khẽ vỗ vào lưng cô, để cô thả lỏng người. Bình truyền nhỏ từng giọt, từng giọt, thời gian trôi đi rất chậm.
Mục Tuần thay ca, lúc bước vào nhìn thấy Phí Duật Minh từ phía sau. Anh cúi người chống tay vào thành ghế, khẽ vuốt những sợi tóc ở hai bên mai của Khanh Khanh, ánh mắt ẩn chứa tình yêu thương trìu mến. Cô gối đầu vào tay anh ngủ ngon lành, đầu quay vào *** anh, giống như một đứa trẻ đang rất mệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc