7788 EM YÊU ANH - Tập 100

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Lúc uống R*ợ*u với các bạn, Phỏng Ngô khuyên anh, Tử Duật khuyên anh, có người khuyên tái hợp, cũng có rất nhiều người khuyên chia tay. Cứ nghĩ đến hai từ chia tay, anh lại thấy tim nhói đau, đau hơn cả lúc những vết nứt trên môi chảy máu. Phí Duật Minh đã sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ vì chuyện tình cảm mà giày vò mình như thế này. Anh nói chuyện với bố mẹ mấy lần, sau đó hỏi ý kiến anh trai chị dâu, cuối cùng lấy hết dũng khí chuẩn bị bước tiếp. Nhưng đúng lúc ấy cô lại nói với anh nửa câu lấp lửng trong điện thoại.
Anh tưởng rằng cô muốn chia tay thật. Đêm giao thừa, anh uống say mềm, sau khi nói chuyện với Tiểu Long, Tiểu Hổ ở Hồng Kông, anh nằm cạnh tủ giày cạnh cửa ngủ đến chiều ngày hôm sau.
Anh đã trải qua một tháng khủng khiếp. Nghe thấy hai tiếng "chia tay" là anh lại muốn P0'p nát cô, xem trong đầu cô đang nghĩ gì, vì sao không thể bình tĩnh để cố gắng cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng vừa chạm vào bờ môi của cô, sự mâu thuẫn trước đó cũng tiêu tan. Anh chỉ thấy cả thân thể và ý chí đều khao khát cô, đầu lưỡi đau đến tê tái, toàn thân lại đắm chìm trong niềm vui. Anh thấm những giọt nước mắt của cô, nghiễm nhiên coi sự phản kháng của cô là thời cơ.
Anh nới lỏng vòng kìm hãm cô, hơi thở của cả hai đều rối loạn. Anh áp mặt vào má cô, dáng vẻ thoáng chút khẩn cầu nhưng giọng nói thì lại đanh thép: "Đi ăn cơm, sau đó chúng ta nói chuyện".
Đôi mắt đẫm lệ của cô trong veo như mặt nước, một chút tâm tư cũng không giấu được. Cô đẩy anh ra, gạt những giọt nước mắt lăn dài trên má, giận dỗi nói: "Em không đi, em không đói!".
Cô muốn đi, giày rơi dưới đất cũng không đi vào, vừa chạy ra khỏi hội trường, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Vì hành lang quá yên tĩnh, ngay cả cô cũng giật bắn cả người. Mục Tuần gọi điện thoại đến, cô lấy điện thoại trong túi áo, tay vẫn còn run run.
"Khanh Khanh, lập tức về nhà!". Giọng Mục Tuần khàn khàn, nói được một nửa thì ngắt, trong điện thoại chỉ thấy tiếng ầm ĩ hỗn loạn.
"Sao thế?". Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô dừng lại trước cánh cửa ở hành lang, bàn tay đặt trên vai nóng rát, giúp cô đi giày. Anh ngồi trước mặt cô, khoảnh khắc cúi đầu đứng dậy, giọng nói của Mục Tuần lại vang lên: "Thím Trương đi mua đồ bị xe máy đâm, em mau mau đến bệnh viện".
"Cái gì...".
Cạch một tiếng, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Hai người không ai đỡ được, pin bắn ra ngoài, điện thoại cũng ngắt.
Phí Duật Minh đi nhặt, lúc quay lại, Khanh Khanh đứng trong bóng tối.
Sự kiên quyết và bướng bỉnh của cô không còn nữa, chỉ còn lại đôi mắt hoảng hốt và nỗi sợ hãi trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Phí Duật Minh kiên quyết cùng Khanh Khanh đến bệnh viện. Trên đường đi mới thấy cô lấy chiếc điệnthoại trước đây đã dùng trong túi xách, mở nguồn, gọi điện thoại. Tay cô run lẩy bẩy, lúc thắt dây an toàn chạm vào tay anh, rất lạnh, mấy ngón tay ấn vào cùng một nút trên điện thoại.
Anh nắm tay cô, cô không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh, giống như đang tìm kiếm câu trả lời nào đó, đôi mắt đáng thương hằn rõ những đường nét của anh. Anh xoa đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của cô, dịu dàng nói: "Chắc không sao đâu, đừng sợ như thế".
Anh càng nói như vậy Khanh Khanh càng sợ. Vấn đề giữa họ vẫn chưa giải quyết, lại phải cùng nhau đối mặt với vấn đề mới.
Anh không có thời gian giải thích với người nhà. Trong lúc vội vàng Khanh Khanh chỉ đứng ở cổngtrường chào người nhà họ Phí đang ngồi trong xe, cô cúi người rồi lên xe của Phí Duật Minh, ngay cả áokhoác cũng không mặc. Chị dâu tinh ý, xuống xe gọi Phí Duật Minh: "Chú tám, đừng để cô ấy bị lạnh, có chuyện gì thì gọi điện".
Trên đường, Phí Duật Minh gọi điện cho bố mẹ, nói vài câu đơn giản, toàn tiếng Anh, câu tiếng Trung cuối cùng Khanh Khanh nghe thấy, đó là câu cảm ơn bố mẹ anh. Cô ngồi bên cạnh đắp áo khoác của anh, dần dần ý
thức được rằng cách làm của mình lúc nãy có chút thờ ơ với người nhà họ Phí.
Anh tắt máy, lái xe với tốc độ cao nhất, lúc chờ đèn đỏ đặt tay lên tay cô, kéo áo vest khoác lên vai cô.
"Đừng sợ".
Lần này ngón tay của Khanh Khanh cử động một chút, lướt qua mu bàn tay của Phí Duật Minh, đèn đỏchuyển thành đèn xanh, cô lại rụt tay lại.
Tuy bệnh viện ở trong thành phố nhưng vì lúc cô bị ốm, Phí Duật Minh đã đến đó nên khá thạo đường, đến nhanh hơn Khanh Khanh tưởng. Cô quay mặt ra ngoài cửa xe, nhắm mắt, thu mình lại, dường như cố tình muốn tránh anh. Nhiệt độ trong xe rất ấm, có một chút hơi lạnh tỏa ra giữa hai người. Lúc đến bệnh viện, Phí Duật Minh đẩy vai Khanh Khanh, tưởng cô đã ngủ, đang định áp lại gần gọi cô, cô vội hốt hoảng ngồi dậy, chiếc áo khoác trên người rơi xuống xe.
"Lát nữa cho dù thế nào cũng phải bình tĩnh, biết chưa?". Phí Duật Minh đẩy cửa xoay ở bệnh viện rồi nhắc lại một lần, muốn nắm tay cô nhưng cô lại tránh đi.
Mục Tuần ngồi trên chiếc ghế băng ở cuối phòng khám, ngả đầu vào tường, trên chiếc ghế bên cạnh làchiếc mũ bảo hiểm.
Khanh Khanh chạy nhanh đến đó, vẫn chưa mở miệng, vừa nhìn thấy vết máu trên mũ bảo hiểm vội lùilại mấy bước, va vào người Phí Duật Minh.
"Thím Trương đâu...".
"Vẫn đang ở trong, em đừng sốt ruột". Mục Tuần thấy cô sợ đến tái cả mặt, những ngón tay đặt trênmiệng không kìm được run lên, mạch máu trên mu bàn tay rất rõ rệt. Anh đưa tay ra đỡ, bắt gặp ánh mắt của Phí Duật Minh.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, hai người đàn ông đều hiểu ý, họ không chào nhau một tiếng mà ngồi xuống cạnh Khanh Khanh.
Chỗ ngồi bên ngoài phòng khám có hạn, bệnh nhân cúm rất đông, bệnh nhân truyền nước đều tập trung ởhành lang. Họ chờ một lúc, bị y tá đuổi ra chỗ khác. Ngoài cửa rất lạnh, Khanh Khanh mới ngồi được một lúc mà toàn thân run lên cầm cập, hắt hơi mấy cái liền. Phí Duật Minh kiên quyết chuyển sang chiếc ghế băng ở chỗ rẽ vào phòng cấp cứu.
Trong khoảng thời gian ấy, Mục Tuần nói qua về toàn bộ sự việc. Ăn cơm xong, thím Trương đi dạo trong khu phố, vào cửa hàng mua mấy thứ, lúc đi ra chuẩn bị về nhà thì bị một thanh niên đi xe máy đâm vào. Có khả năng chân của thím ấy đã gãy, còn một vài vết thương ngoài da, tình hình cụ thể đang chờ xử lý, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Khanh Khanh ôm mũ bảo hiểm, lấy bông và cồn từ chỗ ý tá lau những vết máu dính trên đó. Ngoài hỏi một hai câu đơn giản, những lúc khác cô đều thu mình trong chiếc áo khoác của Phí Duật Minh, chỉ để lộ đôi mắt đờ đẫn.
Đã rất lâu rồi mà thím Trương vẫn chưa ra khỏi phòng khám. Họ thay phiên nhau đi hỏi thăm tình hình, mới hỏi được hai, ba câu đã bị y tá đuổi ra. Những chỗ khác bên ngoài phòng khám đều rất yên tĩnh, thời gian trôi đi rất chậm, có lúc thậm chí như ngừng lại. Ngoài những người nhà bệnh nhân thỉnh thoảng đi ra đi vào, rất ít người đi qua đây. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt u ám, tiều tụy của người nhà bệnh nhân hoặc nghe thấy tiếng xe đẩy trong phòng cấp cứu, Khanh Khanh lại thấy căng thẳng, bồn chồn bất an, lo tình hình của thím Trương xấu đi. Cô cứ căng mặt lại, không khóc, không nói nhiều, thỉnh thoảng đến cửa phòng khám rồi lại lững thững quay về, im lặng ngồi giữa Phí Duật Minh và MụcTuần.
Tuần.
Họ đều bị nhiễm tâm trạng của cô, chỉ im lặng, lần lượt đi ra ngoài ***. Đêm đông rất dài, lúc quay lại họ đều mang theo hơi lạnh trên người. Khanh Khanh sợ lạnh, ngồi dịch về bên kia, cuộn người lại, ôm chặt hai cánh tay.
Sự chờ đợi giày vò này bị một chiếc xe đẩy xuyên qua hành lang phá vỡ.
Theo sau xe đẩy là bảy, tám thanh niên khỏe mạnh, trên người là bộ quần áo công nhân. Khanh Khanh nhìn về phía bước chân hối hả, nhìn thấy người nằm trên xe đẩy toàn thân đầy máu, chiếc áo băng vết thương rơi xuống đất, vết máu loang lổ lẫn với bùn đất, trải ra trước mắt cô. Khanh Khanh chỉ thấy dịch vị trào lên, không thể kìm nén được nữa, che miệng cúi người nôn khan một tiếng.
Có người che mặt cô, vỗ vào lưng cô, động tác rất nhẹ, rất chậm, sau đó đưa cho cô một cốc nước, bắt cô uống một ngụm. Đợi cô uống xong, Phí Duật Minh đưa cô ra khỏi phòng cấp cứu.
Họ đi ra ngoài, ngoài mùi thuốc sát trùng, trong gió còn có màn sương lạnh buốt. Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu, men theo con đường nhỏ của bãi đỗ xe đi về phía trước. Cô thu mình trong chiếc áo khoác của anh, bị cảm giác mệt mỏi vắt kiệt đến nỗi không còn lại bất kỳ chút biểu cảm nào, cô thở ra một làn khói lạnh buốt, nhanh chóng tan biến theo gió. Phí Duật Minh đút tay vào túi áo, theo sau Khanh Khanh.
Khanh Khanh dừng lại một chút ở gờ giảm tốc. Phí Duật Minh đuổi theo, lại một lần nữa nắm tay cô, kéo cô sát lại bên cạnh mình. Lần này Khanh Khanh không phản kháng, để mặc cho anh nắm tay.
Họ đi lên đường, đi vào một quán mỳ cũ kỹ, nhỏ bé. Ngọn đèn trước cửa hàng lúc tối lúc sáng.
Phí Duật Minh hỏi Khanh Khanh muốn gì, cô chỉ lắc đầu. Anh gọi một bát mỳ nóng và một ấm trà nóng. Lúc người phục vụ mang mỳ lên, khách ở bàn ăn cuối cùng cũng ra về. "Uống chút nước đi, lát nữa không có nước nóng uống, trước tiên phải ăn chút gì đã".
"Em không ăn được", Khanh Khanh đẩy bát mỳ ra.
Phí Duật Minh bảo phục vụ lấy cho hai chiếc bát nhỏ, gắp mỳ ra rồi chắt nước, đưa đũa cho Khanh Khanh.
"Không muốn ăn cũng phải ăn, ăn rồi mới có sức, buổi tối không được ngủ, không ăn thì không thức được đâu, em không muốn trông thím Trương sao?".
Anh nói rồi lấy bát mỳ, tách đôi đũa dùng một lần rồi gắp mỳ.
"Ăn đi, ăn xong rồi thì mau quay về, để anh trai của em nghỉ ngơi một chút".
Dường như Khanh Khanh đã bị anh thuyết phục, gắp một sợi mỳ từ từ đưa lên miệng. Cho dù là cơm canhđạm bạc, cho dù ăn mà không có cảm giác gì nhưng cô vẫn miễn cưỡng nuốt từng miếng, từng miếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc