5 Năm Bị Đánh Cắp - Chương 08

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Những điều xưa nay em không hỏi, anh cũng không bao giờ nói
Chẳng ra sao. Lily cảm thấy ba chữ này như một cú đạp thẳng vào lòng cô. Đúng là chẳng ra sao. Cô nổi điên hay nhẫn nhịn hoặc giả vờ ngốc nghếch một cách có tính toán… tất cả những điều đó đều chẳng ra sao.
1.
Lily đứng trong khoảng tối trước cổng nhà Tạ Vũ. Xe taxi đi khỏi, cô cầm điện thoại, tránh quầng sáng của đèn đường, chờ đợi trong im lặng. Đến khi trông thấy bóng dáng của hai người rõ ràng đã có men rượu, đang ngả nghiêng dựa vào nhau vừa nói cười vừa đi từ đằng xa lại.
Trước khi biết Tạ Vũ, Danny từng giới thiệu về Tạ Vũ như sau. “Anh em tốt của anh, đàn ông tốt ‘thượng hạng’, có nhà có xe, đứng đắn chín chắn, tướng mạo đường hoàng, cơ bụng tám múi.”
“Thế sao đến tuổi này rồi vẫn còn cần anh giới thiệu bạn gái?” Lily vừa xúc kem bằng chiếc thìa nhỏ, vừa hỏi vu vơ. “Nếu thật sự là đại gia thì nhất định tướng mạo sẽ xấu xí, nếu manly phong độ thì chắc chắn đến giờ này vẫn chưa làm nên trò trống gì. Không thì không thể giải thích được. Anh lại ba hoa rồi.”
Danny bĩu môi.
Lily biết rõ, xưa nay Danny chỉ coi cô là một nàng tóc vàng hoe õng ẹo, chỉ biết sắm sửa quần áo, dán lông mi giả, sơn móng tay móng chân. Và cô, đương nhiên cũng chỉ luôn xem Danny là một anh chàng con nhà giàu chủ một nhà hàng Ý, nói mười câu thì phét lác chín câu, hoàn toàn không đáng tin.
“Cậu ấy không muốn tìm bạn gái, mà là anh muốn giới thiệu cho cậu ấy, nhưng anh đảm bảo với em không sai nửa lời. Với lại, em xinh đẹp thế này, cậu ấy lại giỏi giang như thế, hai người đều còn độc thân, không ở bên nhau thì quả thật có lỗi với trời đất quá. Anh là người ngoài cuộc, giới thiệu hai người quen biết nhau, đây gọi là thay trời hành đạo.”
“Vậy sao anh ấy không tự đi tìm bạn gái?” Lily đột nhiên hào hứng, mở to mắt. “Có phải… có phải… anh ấy không thích phụ nữ không?”
“Ăn nói vớ vẩn!” Danny đành nói thật. “Cậu ấy ly hôn rồi. Cái cô vợ Hà Man đó, thật sự làm tan nát trái tim cậu ấy, nhưng bây giờ có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, dù sao cậu ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi bể khổ. Hiện giờ bạn anh đang bị tổn thương tình cảm, trong lòng trống trải, lại vừa hợp với em, đúng là thời cơ tốt cho em ra tay đấy!”
Trước khi gặp mặt Tạ Vũ, Lily vẫn nhớ như in trong đầu những câu nói đầy khoa trương của Danny, chờ đợi một món hàng thứ cấp xuất hiện trước mặt khiến mình phải giật mình hoảng sợ. Cô chẳng ấp ủ hy vọng gì, chỉ đơn giản là vì nhàm chán chẳng có việc gì làm, dù sao cô vẫn còn rất trẻ, có nhiều thời gian để lựa chọn.
Cô chưa từng hẹn hò với đàn ông đã ly dị, có lẽ sẽ rất thú vị đây. Dù có không thèm đếm xỉa, chắc chắn đối phương vẫn sẽ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt cô, chẳng qua chỉ là thêm một phương án dự bị thôi. Có gì to tát chứ.
Sau đó, Tạ Vũ từ bên kia đường bước tới, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Một lần gặp gỡ mà cô như bị thôi miên.
Tạ Vũ hoàn toàn khác với những chàng trai trẻ mà trước đây cô từng hẹn hò, gương mặt sắc nét, râu tóc phong trần, ánh mắt trầm lặng khi nhìn người khác, tất cả những điều ấy khiến trái tim Lily không ngừng nhảy múa, không biết phải ứng xử thế nào.
Cô biết Tạ Vũ có thích mình. Lần đầu gặp mặt, dưới bóng chiếc dù bên ngoài tiệm cà phê, khi cô đứng dậy mỉm cười chào anh, ánh mắt anh đã bừng sáng, như thể được gặp người quen nào đó.
Đây chẳng phải mới gặp mà như đã quen từ thuở nào ư?
Sau này, khi thấy Hà Man trong bệnh viện, cô mới hiểu ra, cố nhân ấy rốt cuộc là ai.
Cô đã trải qua không ít cuộc tình, nên cũng cảm giác được khi bắt đầu mối quan hệ này, Tạ Vũ không có vẻ gì là nhiệt tình cả, nhưng một khi đã xác định lâu dài, cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm chu đáo từng ly từng tí của anh.
Đáng tiếc, cảm giác an toàn đã vấp phải thử thách ngay từ lần đầu tiên cô cùng Tạ Vũ về nhà.
Cô nhận ra, Tạ Vũ vẫn còn yêu người vợ nghe nói rất tồi tệ đó. Dù trong lòng không còn, nhưng ít nhất trong nhà vẫn còn.
Tạ Vũ nghĩ vợ cũ của mình đã dọn sạch đồ rời khỏi đây, nhưng đàn ông quả thật rất vô tâm. Lily vừa đưa mắt nhìn quanh, gần như tất cả mọi nơi mọi chốn đều có vết tích của người cũ. Người phụ nữ mà cô chưa từng gặp ấy đã dùng phong cách bài trí trong nhà để ra oai phủ đầu với Lily.
May Tạ Vũ cũng thoải mái, không ra sức can ngăn việc “cải tạo nội thất” đầy dụng ý của cô. Lily không dám vứt bỏ bộ cốc đánh răng đôi của Tạ Vũ và vợ cũ, cô chỉ cất chúng tận góc sâu trong tủ, sau đó, lấy đồ trang điểm, khuyên tai, dép lê và quần áo ngủ của mình bày ra để xâm chiếm lãnh địa.
Đôi khi, con người và thú cưng cũng không khác nhau là mấy.
Không ai không thích Lily. Cô cũng hoàn toàn biết cách thể hiện bản thân thế nào để khiến mọi người thích mình. Người qua đường cô còn cưa đổ dễ dàng, huống hồ là người cô tìm trăm phương ngàn kế để chiếm hữu.
Cô nghe ngóng hỏi han mọi người xung quanh về sở thích của Tạ Vũ. Lời của Danny chỉ có thể tin được một chút xíu. Cô cẩn thận thăm dò, nghiền ngẫm từng ly từng tí, trở thành một người bạn gái tốt của Tạ Vũ. Vợ cũ của anh ích kỷ ngang ngược, lạnh lùng cay nghiệt, vậy thì cô phải thành một tri kỷ ngọt ngào, biết làm nũng và đủ quan tâm chăm sóc, không bao giờ nhắc đến những chuyện khiến anh muộn phiền.
Hà Man có thể khiến anh khóc, thì cô nhất định phải làm anh cười.
Tạ Vũ từng có lần nói với cô. “Lily, cảm ơn em lâu nay đã không hỏi về quá khứ của anh.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, đáp. “Tương lai còn quan trọng hơn, em sở hữu hiện tại và tương lai của anh, còn quan tâm gì đến quá khứ nữa.”
Làm sao có thể không quan tâm cơ chứ, trong lòng như có móng vuốt mèo hoang cào cấu, ngứa ngáy không chịu được.
Thế nhưng chính vào lúc Lily cảm thấy Tạ Vũ đã hoàn toàn đón nhận cô, cô có thể tự nhiên bày trò làm nũng, thậm chí là hờn dỗi một chút, thì không ngờ cái tin “Hà Man xảy ra tai nạn” bỗng từ đâu bay đến.
Phản ứng của Tạ Vũ lúc nhận được điện thoại khiến cô vô cùng chua xót.
Sự lo lắng hằn giữa hai hàng lông mày anh, rõ ràng là biểu hiện của tình yêu.
Trong hoạn nạn nhận ra chân tình. Lily không thích câu nói này chút nào. Cô chẳng muốn hoạn nạn.
Càng không phải thứ hoạn nạn để nhận ra chân tình của kẻ khác.
Lily vừa gượng cười ngồi đánh bài với hội Danny vừa tự an ủi, dù sao Hà Man cũng là vợ cũ, nếu như anh ấy thật sự tỏ ra quá lạnh lùng, sẽ khiến người ta thất vọng – mình đã tìm được một người bạn trai trọng tình trọng nghĩa, đây là chuyện đáng mừng mới phải.
Cô vờ không nghe thấy tiếng tích tắc đếm ngược bên tai của quả bom hẹn giờ đến từ quá khứ.
Cho đến đêm nay, Tạ Vũ đã năm lần không nghe Face time của cô, quả bom này cuối cùng đã nổ “bùm” một tiếng, làm tan nát trái tim pha lê của cô.
Đồ lừa dối. Cô nhìn hai người đang từ đằng xa đi lại với ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm.
2.
Lily nở nụ cười tươi, từ trong bóng tối nhảy ra vùng sáng của đèn đường.
“Hey!”
Giọng cô lảnh lót, vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch, làm Tạ Vũ giật mình.
Lily như thể không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hai người, chủ động bước đến chào hỏi Hà Man. “Chào chị, chị là Hà Man phải không? Tôi là Lily, bạn gái của anh Vũ.”
Lily nghiêng đầu cười tủm tỉm, thoải mái đối diện với Hà Man.
Vừa nãy cô đã đứng trong bóng tối quan sát Hà Man rất lâu, đánh giá từ kiểu tóc cho đến cách trang điểm, váy, giày.
Đẳng cấp cũng chỉ xoàng thôi.
Hà Man đã ngà ngà say nên phản ứng hơi chậm. Cô hầu như không có hứng thú gì với sự xuất hiện của Lily.
“Chào cô, tôi là Hà Man.” Cô chậm rãi nói.
“Lily…” Tạ Vũ đứng cạnh nói xen vào.
Lily không ngắt lời mà hào hứng quay đầu lại nhìn anh, như thể trong lòng có khúc mắc gì, đang kiên nhẫn chờ anh giải thích, để mặc anh kéo dài âm điệu tên mình đến cả cây số.
Quả nhiên Tạ Vũ không nói gì nữa.
Mở miệng nói được mới lạ. Lily vòng qua Hà Man, bước tới bên Tạ Vũ, khoác tay anh tự nhiên như không, cười nói. “Chị Hà Man, tôi biết chị, Tạ Vũ từng kể rất nhiều chuyện về chị. Tôi cũng lấy làm tiếc về việc xảy ra với chị, hy vọng chị sớm hồi phục được trí nhớ.”
Lời vừa thốt ra, Lily nhận ra ngay sự gượng gạo trong giọng nói của mình, quả nhiên sắp không kìm được nữa.
Khách khí được thế này đã là giỏi lắm rồi.
Lily chuyển ánh mắt từ Hà Man - kẻ đang khiến cô có phần mất kiểm soát sang Tạ Vũ. Cô bực bội trách cứ. “Sao anh không nhận điện thoại của em, anh quên đã hứa với em thế nào rồi sao? Xem ra vừa mới ăn uống linh đình đấy nhỉ! Bây giờ ăn chút đồ ngọt là thích hợp đấy, em mua nước đậu đỏ này, vào nhà cùng uống nhé!”
Tạ Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu, không nói gì.
Lily cũng không hy vọng anh có thể có phản ứng gì, chỉ ôm cánh tay trái của anh một cách thân mật, cố tình bỏ mặc Hà Man ở đó, kéo anh vào nhà.
Hà Man, tôi và anh ấy đi bên nhau, cái bóng của chúng tôi có đẹp không?
Lily nheo mắt đắc ý, sải bước về phía trước.
Hà Man tụt lại đằng sau, dựa vào bức tường ngoài cổng, nhìn theo dáng hình thân mật của hai người, ánh mắt mơ màng đã dần nhìn rõ trở lại.
3.
Hà Man ngồi ở lối lên cầu thang tầng hai, lon bia trong tay vẫn chưa uống hết.
Qua khe cầu thang, cô có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng hai người ở phòng khách tầng dưới.
“Anh uống rượu phải không? Không sao. Uống chút nước đậu đỏ nhé, đậu đỏ tốt cho gan, dùng để giải rượu.” Tiếng Lily vọng lại. Người phụ nữ này hình như thích ăn to nói lớn. Vẻ nhu mì ngọt ngào, nhưng giọng nói lại lảnh lót.
“Ừm.” Tạ Vũ khẽ đáp.
“Em bón cho anh nhé.”
“Anh chưa say, tự uống được, không sao đâu.”
“Em cứ muốn bón cơ! Nào, há miệng…”
“Lily, đừng nghịch ngợm nữa…”
“Đi mà! Nhanh lên… Người ta cầm thìa mỏi rồi đây này…”
Hà Man thản nhiên lắng nghe, càng không muốn nghe cô càng phải nghe.
Thuốc đắng luôn giã tật.
4.
“Lily, anh biết trong lòng em ấm ức, em cứ xả ra với anh cho hả, đừng như vậy.”
Lily sững người, rồi lại cười tươi.
“Có giận gì đâu, em hiểu hết mà. Anh đừng phụ lòng tốt của em như thế chứ, hai bát nước đậu đỏ này em xách từ xa xôi đến, thử một ngụm đi mà!”
“Hà tất gì em phải làm vậy.”
“Hà tất gì em phải làm vậy?” Lily cảm thấy nụ cười của mình như cứng đơ lại, sắp rơi xuống đất vỡ tan tành. “Anh uống nước đậu đỏ thì đã sao? Sợ cô ta trông thấy ư?”
Tạ Vũ lắc đầu. “Anh không có ý đó. Giữa anh và cô ấy không thể có bất cứ chuyện gì, nhưng cũng không cần thiết phải kích động cô ấy như thế, chẳng ra sao.”
Chẳng – ra – sao.
Lily cảm thấy ba chữ này như một cú đạp thẳng vào lòng cô.
Đúng là chẳng ra sao. Cô nổi điên hay nhẫn nhịn hoặc giả vờ ngốc nghếch có tính toán… tất cả những điều đó đều chẳng ra sao.
Cô quay người lại, ném thẳng chiếc bát sứ trong tay vào tường.
Tiếng vỡ chói tai như khúc dạo đầu của màn tháo trang sức. Cuối cùng Lily cũng tháo xuống nụ cười từ lâu đã không còn đeo nổi trên mặt nữa.
“Anh sợ kích động cô ta! Vậy em thì sao? Vợ chồng ly hôn rồi còn ở cùng nhau, giúp cô ta tìm lại trí nhớ, anh coi em là con ngốc à? Ly hôn rồi còn chúc mừng kỷ niệm ngày cưới, đến điện thoại của em cũng không dám nghe, trong lòng anh rốt cuộc có gì khuất tất? Nếu tình cảm của hai người sâu đậm như vậy, sao còn ly hôn chứ? Anh đùa cợt em phải không hả Tạ Vũ? Em còn phải nhẫn nhịn đến bao giờ? Rốt cuộc cô ta còn muốn ở đây bao lâu nữa? Rốt cuộc ai là bạn gái anh? Lẽ nào những việc em làm không đủ tốt ư? Anh nhất định để cô ta sống ở đây, em có nói gì không? Thời gian qua em nhường nhịn còn chưa đủ sao? Em biết anh bận, không muốn làm ảnh hưởng đến anh, bao khó chịu bực dọc em đều giấu trong lòng! Em chỉ yêu cầu anh nhận điện thoại Face time thôi, mỗi việc đó mà anh cũng không làm được, còn muốn em tin tưởng gì nữa?!”
Lily thở dốc, giọng nói không còn chút nũng nịu nào.
Cô luôn tự tin vào bản thân, ly hôn rồi thì sao, trong lòng có người khác thì sao, tình cảm có thử thách mới thú vị. Những điểm yếu vợ cũ của anh mắc phải đều là những điểm mạnh của cô, hình bóng trong lòng anh có sâu đậm đến đâu chăng nữa thì cô cũng có thể cưỡng chế di dời, xây nên ngôi nhà của chính mình trong đó.
Vì thế không hỏi han, không nổi giận, không thêm phiền phức cho anh, bọn họ thấy cô nông cạn mà lại đáng yêu, không khiến người ta mệt mỏi, như vậy là tốt nhất.
Nhưng dáng vẻ bây giờ mới là con người thật của Lily, không phải là cô bạn gái “cún cưng” của ai kia, không phải chỉ mấy câu ngon ngọt là có thể dỗ dành xoay như chong chóng nữa, càng không phải là hình nhân thế thân của ai đó.
Chiếm được thì sao, mà không chiếm được thì cũng có sao.
Có lẽ, rất lâu sau nữa cô sẽ chiếm được anh, khi đó cô sẽ có thể thực sự dùng tình yêu của mình để chặt đứt hết những dây dưa vướng mắc bao năm giữa hai người họ.
Nhưng như thế có thú vị không? Chẳng chút nào thú vị.
Cô có cả tuổi thanh xuân, cả thế giới rộng lớn, tại sao phải bỏ đi uổng phí như thế.
Nhìn Tạ Vũ câm như hến, cơn giận của Lily giảm dần, giọng cô trở nên buồn bã và bất lực.
“Em cũng được nghe rất nhiều chuyện về cô Hà Man này. Dù anh chưa bao giờ nhắc đến cô ta. Những điều xưa nay em không hỏi, anh cũng không bao giờ nói. Anh cảm ơn em thông cảm cho anh, nhưng sao anh lại chưa từng thông cảm cho em. Kỳ thực em không hiểu hai người chút nào. Cứ coi như em trẻ người non dạ đi. Anh có thể nói cho em biết, có đúng là chỉ có người từng làm tổn thương anh mới được anh ghi nhớ không? Cô ta làm anh đau khổ như thế, đối xử với anh như thế, bây giờ vì cớ gì mà anh còn muốn bảo vệ cô ta? Em thật sự không hiểu, Tạ Vũ, anh hèn kém thế sao?”
Lily ngẩng đầu lên. Hình ảnh ngọt ngào của cô sụp đổ hoàn toàn, có lẽ sau này không còn mặt mũi nào gặp Danny nữa. Cô cảm thấy mình không còn sức lực để tiếp tục lưu lại nơi này, bèn đứng dậy cầm túi, xỏ giày.
“Vốn dĩ muốn thử hỏi anh rốt cuộc đã từng yêu em chưa, bây giờ chắc không còn cần thiết nữa.”
Cô đứng ở cửa khẽ thốt lên, rồi quay người đi òa khóc.
Nhưng khi ra khỏi cửa, cô vẫn chờ đợi một lúc.
Cô có vô số binh pháp yêu đương, ví như sau khi cãi vã, cô sẽ chờ đợi một lúc cho đối phương một cơ hội đuổi theo giữ mình lại. Không phải không cam lòng, chỉ là xuất phát từ thói quen.
Tạ Vũ không xuất hiện. Lòng Lily nguội lạnh, tự cười nhạo chính mình, rồi rảo bước bỏ đi.
5.
Hà Man lặng lẽ lắng nghe.
Lúc gặp Lily, cô thấy mình và Lily có phần giống nhau. Chỉ có điều Lily xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn cô, có thể kiềm chế tính khí, có thể ôm chặt tay Tạ Vũ vào thời điểm then chốt để làm dịu tình thế, lại còn có thể nũng nịu như một đứa trẻ lên năm lên sáu.
Hà Man tự biết khả năng khống chế cảm xúc của mình thua xa cả vạn năm, cô không làm được.
Cho đến khi đối phương ném chiếc bát sứ vào tường, Hà Man mới ngạc nhiên, thì ra cô và Lily vẫn có điểm giống nhau.
Như vậy mình cũng coi như đang phá hoại tình cảm của họ đấy nhỉ? Hà Man không dám nghĩ ngợi vẩn vơ. Cô đã tỉnh rượu từ lâu, nhưng không dám xuống nhà. Cô lờ mờ nhìn thấy Tạ Vũ đang ngồi thừ trên sô-pha, như thể mất hồn.
Lily nói, cô đã làm tổn thương Tạ Vũ.
Lily hỏi Tạ Vũ, anh còn bảo vệ cô ta như thế, anh hèn kém vậy à?
Rốt cuộc ngày trước cô và anh xích mích thế nào? Cô làm tổn thương anh ra sao?
Hà Man không còn dũng khí và mặt mũi nào để xuống nhà, giãi bày với Tạ Vũ những lời tâm sự mà cô vốn chuẩn bị cho buổi tối hôm nay. Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi nhỏ bằng nhung tơ màu xanh, nhẹ nhàng nhón lấy chiếc nhẫn bên trong, cười chua chát, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc