40 Ngày Kết Hôn - Chương 06

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Ngày Thứ Sáu

Sáng sớm hôm sau Lục Diệp thức giấc không thấy đau đầu, chỉ có thái dương hơi căng, rửa mặt bằng nước lạnh xong liền sảng khoái có tinh thần.
Vân Thường đã làm xong bữa sáng, đơn giản thanh đạm, hai người đối mặt nhau yên tĩnh dùng bữa. Lục Diệp không dám nhìn Vân Thường, chần chừ một hồi cuối cùng cũng há miệng hỏi “Anh… tối qua không làm chuyện gì kỳ cục đấy chứ?”
Bàn tay cầm muỗng của Vân Thường khựng lại “Không có.”
Lục Diệp không tin lắm, anh chưa uống say bao giờ nên căn bản không biết mình uống say vô như thế nào song Vân Thường khựng lại bị ánh mắt sắc bén của anh phát hiện ra “Cái…”
“Tối qua anh uống canh tỉnh R*ợ*u xong thì ngủ thẳng giấc.” Vân Thường cắn một cái bánh bao nhỏ [2], giọng hơi ậm ờ “Không, không có mượn R*ợ*u quậy phá.”
Lục Diệp thở phào, anh nói mà, tuyệt đối không có chuyện anh mượn R*ợ*u làm ầm ỹ đâu, thế là khoan khoái ngẩng đầu lên. Tuy Vân Thường không thấy nhưng có nhiều lúc, Lục Diệp nhìn vào mắt cô tim liền đập như trống dồn.
Không dè vừa nhìn, lòng lập tức trĩu xuống “Đầu em làm sao vậy?”
“Hả! Cái này á!” Vân Thường sờ sờ cục u to tướng trên đầu, ngượng ngùng đáp “Sơ ý ***ng phải tủ.”
Rõ ràng cô đi trong nhà rất thông thuận, sao lại ***ng tủ được? Mắt Lục Diệp tối lại, cuối cùng nuốt nghi ngờ xuống bụng, thôi, sau này chú ý cô cẩn thận là được.
Ăn bữa sáng xong, Lục Diệp giúp Vân Thường dọn bàn rửa chén liền vô phòng ngủ lên mạng. Anh xem ti vi toàn một tiết mục đơn điệu, mấy ngày ở chung với anh, Vân Thường nghe trên ti vi quanh đi quẩn lại nhiều lắm hai vấn đề: Điếu Ngư, Nam Hải.
Dạo web cũng thế, ngoài quân sự ra chẳng xem gì hết, đến tin tức mới cũng thế. Có lúc anh cũng cảm thấy bản thân mình tẻ nhạt nhưng thói quen bao nhiêu năm khó mà sửa được, cuộc sống của anh chưa từng xuất hiện hai từ giải trí.
Toàn bộ ngôi sao trên màn hình anh chả biết một ai, lời bài hát thịnh hành hiện thời anh cũng chả hiểu nó có ý nghĩa gì. Ngay cả điện thoại của anh cũng xưa tới mức gần như không còn ai xài nữa, là cái loại chỉ có thể gọi điện nhắn tin. Không phải anh không muốn đổi… mà là anh không biết xài mấy cái điện thoại thông minh kia!
Thiếu tá Lục, sự tồn tại mà tân binh chỉ có thể ngước nhìn, thậm chí trình độ am hiểu các loại S***g bắn tỉa của anh có thể xưng là số một trong quân đội. Bất kể dạng S***g gì đưa tới trước mặt anh, anh đều có thể tháo ra lắp ráp lại với tốc độ khiến người ta tặc lưỡi, hơn nữa còn nêu được tính năng của S***g một cách chuẩn xác.
Nhưng đối mặt với chiếc điện thoại thông minh nhỏ gọn chỉ bằng bàn tay, Lục Diệp chỉ biết trợn mắt nhìn, cuối cùng dứt khoát không xài.
Vân Thường thì ở trong phòng ngủ cắt móng tay. Sáng nay lúc cô xắt rau cảm thấy móng tay dài rồi, nhân lúc có thời gian vội vàng cắt ngắn. Cô không thích để móng tay dài, cảm thấy không tiện.
Mắt không nhìn được là một chuyện rất khổ sở, Vân Thường nhíu mày ngồi chồm hổm trước ngăn tủ đầu giường, bối rối lần mò tìm trong tủ hết lượt này đến lượt khác. Cô nhớ rõ ràng mình bỏ bấm móng tay trong tủ mà, sao giờ không có, chẳng lẽ Lục Diệp lấy đi?
“Lục Diệp, anh xài bấm móng tay à?” Vân Thường ngước mắt nhìn về phía Lục Diệp, tuy không thấy nhưng cô có thói quen lúc nói chuyện thì nhìn vào mắt người ta, nhất thời chưa sửa được.
“Không có.” Lục Diệp tắt mạng, đi lại chỗ Vân Thường “Không có trong tủ?”
Vân Thường lắc đầu “Không có.”
“Anh vô phòng tắm xem nhé?” Lục Diệp hỏi.
“Không có trong đó đâu, rõ ràng em cất ở đây mà!” Lục tìm liên tục làm mũi Vân Thường rịn mồ hôi, gương mặt trắng trẻo cũng ửng hồng, dáng vẻ lại tội nghiệp, thật đúng là đẹp mê hồn.
Thiếu tá Lục lại bị hút hồn rồi, không kềm được mà đi tới ôm Vân Thường bồng lên giường, “Để anh tìm lại.”
Vân Thường bị bế quen rồi, chẳng thấy gì, liền ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ Lục Diệp.
Đồ trong ngăn tủ không nhiều, gần như liếc một cái là thấy hết, nhìn lại lần nữa xác định không có bấm móng tay. Nụ cười thoáng qua trên mặt Lục Diệp, lôi trong hộp đựng ghim bấm ra một thứ nhỏ xinh, ngồi xuống đất.
“Tìm được rồi, giấu kín ghê.”
“Hả? Anh tìm được rồi?” Vân Thường nói rồi vươn tay muốn lấy bấm móng tay từ Lục Diệp lại bị Lục Diệp nắm lấy tay cô “Anh giúp em.”
“Ơ! Không cần!” Vân Thường vội vàng lắc đầu, sao để Lục Diệp cắt móng tay giúp cô được, cô muốn rụt tay lại, khổ nỗi Lục Diệp không chịu thả, cô không có cách nào khác.
“Đừng nghịch!” Tay Lục Diệp lần lên nắm chặt cổ tay cô, ngón cái vuốt nhè nhẹ lên lòng bàn tay cô, động tác thân mật lại tự nhiên.
Ai nghịch chứ? Mặt Vân Thường ửng hồng, nói cứ như mình làm nũng với anh ấy.
Có điều tuy Vân Thường âm thầm phỉ nhổ mình, tay lại không ngọ nguậy nữa! Anh ấy muốn cắt thì để anh cắt! Khỏi phải tự làm!
Tay Vân Thường rất đẹp, mười ngón thon dài trắng muốt, hình dạng móng tay cũng đẹp tuyệt, Lục Diệp nhìn chằm chằm tay người ta không dời mắt, thiếu chút mắt đơ ra.
Nhìn cứ nhìn, sống là để nhìn mà. Lục Diệp nhẹ nhàng giữ tay Vân Thường, cẩn thận cắt móng tay giúp cô, cắt xong còn biết đường mài nữa. Một anh chàng kiên nghị động tác lại dịu dàng khôn tả, dường như tay Vân Thường là báu vật dễ vỡ không bằng.
Hại Vân Thường cứ muốn cười mà không dám cười thành tiếng. Cô mở to mắt nhìn Lục Diệp một cách uổng phí, song trước mắt vẫn chỉ là một khoảng tối đen.
Bỗng dưng cảm thấy khổ sở, cô không biết dáng vẻ Lục Diệp trông thế nào.
“Xong rồi.” Lục Diệp thả tay Vân Thường xuống.
“Cám ơn.” Mắt Vân Thường cong cong, ánh mắt trong suốt, đồng tử đen bóng, giống như mã não đen nhúng nước, cực kỳ xinh đẹp.
Lục Diệp như bị đầu độc, nhổm người lên chậm rãi sán lại gần Vân Thường, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
Hàng mi dài của Vân Thường rung rung, nhắm mắt mặc anh hôn tiếp lên mắt mình “Sao vậy anh?”
“Mắt… còn có thể nhìn được không?” Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, hơi nóng, hơi ấm.
“Không chữa được.” Vân Thường rũ mắt xuống “Phải mù cả đời.” Theo lời cha cô thì võng mạc cả hai mắt hư hết rồi, bao nhiêu tiền cũng không chữa được.
Lục Diệp không nói, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Vân Thường anh lại không kềm được đau lòng. Anh không quan trọng tiền, càng không để ý thời gian, anh muốn Vân Thường được nhìn thấy mặt trời bên ngoài lần nữa.
“Anh để ý?” Trầm ngâm mấy giây cuối cùng Vân Thường vẫn hỏi ra miệng. Lại cứ như sợ điều gì đó, còn chưa chờ Lục Diệp trả lời cô đã tự đáp “Em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, anh đi em cũng sẽ không đi theo, anh…”
“Em nói cái gì thế,” Giọng Lục Diệp âm u hết mực, sắc mặt cũng rất khó coi. Từ đầu anh chưa hề nghĩ thế, mắt không thấy thì đã làm sao, cũng là vợ anh có công chứng rồi! Cô lại cứ suy diễn theo ý mình tới độ này.
Lục Diệp chỉ cảm thấy có một ngọn lửa dâng lên trong lòng, càng thất vọng và đau lòng nhiều hơn. Cứ như dâng ra tấm chân tình của mình trước mặt cô lại bị cô phớt lờ, vừa khổ sở vừa tủi thân.
Anh đứng dậy, không nói thêm với Vân Thường lời nào nữa, định đi ra ngoài.
Vân Thường chỉ mù thôi, còn các giác quan khác cực kỳ nhạy cảm, nháy mắt đã phát hiện ra tâm tình của Lục Diệp. Cô nhớ lại quãng thời gian chung sống với anh mấy ngày qua, anh tốt với cô vô điều kiện, thật lòng xem cô là vợ mình tỉ mỉ che chở.
Ngược lại, cô không biết mình làm được gì cho anh. Dường như cả đời này cô đều không thể làm cho anh cái gì. Một người bị mù, thậm chí mặt mũi người tử tế với mình ra sao cũng không biết… nếu có một ngày anh bỏ đi, cô có muốn tìm cũng không tìm thấy.
“Xin lỗi.” Vân Thường túm tay Lục Diệp không cho anh đi “Em nói sai rồi.”
Lục Diệp không nhúc nhích mặc cô túm, cũng không đáp lại. Trong lòng chua xót vô cùng. Cô không nói sai, chẳng qua là… chẳng qua là cô không tin anh thôi.
“Không sao.” Lục Diệp giãy tay Vân Thường ra, *** nặng trịch, tiến thoái lưỡng nan. Thiếu tá Lục lại khó chịu rồi.
“Lục Diệp” Vân Thường hoảng hốt đứng bật dậy khỏi giường, ở đằng sau gọi anh “Anh đừng tức giận, em sai rồi.” Cô ngừng lại, sờ soạng ***ng phải tấm lưng rộng của Lục Diệp, vòng tay ôm lấy, từ đằng sau ôm chặt lấy anh “Em rất lo lắng, lo anh cũng như họ ghét bỏ em…”
Giọng nói luôn dịu dàng của cô giờ khàn khàn, như một cái cưa nhỏ bén ngót, cứa từng chút một vào trái tim Lục Diệp “Mặc kệ em đi đến đâu đều nghe được tiếng người xì xầm bàn tán sau lưng, như là một con vịt xấu xí đột nhiên xuất hiện giữa bầy thiên nga, là ngoại tộc, bị người ta coi thường.”
“Nên… nên mới nhạy cảm hơn bình thường, anh đừng tức giận.”
Lục Diệp thở dài, quay người ôm cô “Anh không giận.”
Với cô, sao anh có thể giận cho được. Nói rồi bồng Vân Thường còn đang thấp thỏm đặt trở lại giường, còn muốn nói vài câu an ủi nhưng không tìm ra từ nào, lăn qua lộn lại vẫn là một câu “Anh không giận thật mà.”
Thấy Vân Thường không nói chuyện, Lục Diệp cúi đầu, nắm lấy bàn chân trắng muốt nhỏ nhắn của cô, giọng nói luôn trầm trầm mang theo chút ý cười “Có muốn cắt móng chân luôn không?”
“Không cần!” Vân Thường vội vàng lắc đầu, muốn rụt chân về khổ nỗi Lục Diệp giữ chặt không buông “Không cần! Không cần thật mà!” Vân Thường hoảng rồi, móng tay đã bị anh cắt rồi nhưng móng chân sao được chứ?
“Đừng cử động! Cắt trúng thịt bây giờ!” Lục Diệp hù cô, thực tế cho dù cắt trúng tay mình cũng không cắt đến ngón chân cô.
Vân Thường lập tức rụt vai, bộ dạng kinh hãi, Lục Diệp cười khe khẽ, ngồi dưới đất cúi đầu chăm chú cắt móng chân cho cô.
Anh cúi đầu, mái tóc ngắn ngủn phủ thêm một lớp màu vàng, còn có ánh nắng nhợt nhạt nhảy nhót trên đó. Gương mặt luôn cứng rắn lạnh lùng đầy hiền hòa. Dịu dàng nhàn nhạt từ từ lan ra theo động tác của anh, không xua tan được.
Trừ cô ra, cả thế giới đều nhìn thấy.
Buổi chiều Vân Thường đề nghị về nhà họ Lục. Mấy ngày rồi họ chưa về, áng chừng thượng tướng Lục và Lục phu nhân sẽ lo lắng. Lục Diệp gật đầu đồng ý, mua ít món hai ông bà thích ăn liền lái xe chở Vân Thường về nhà.
Đi được nửa chừng, điện thoại của Vân Thường đột ngột đổ chuông. Từ sau khi cô gặp tai nạn hầu như không có liên lạc gì với bạn bè, nghe tiếng chuông quen thuộc, Vân Thường nghi hoặc nhận điện thoại “Xin chào?”
“Vân Thường, anh về rồi! Chúng ta gặp nhau đi!” Giọng bên kia rất quen tai, điềm đạm có chút hào hứng. Đã hơn hai năm Vân Thường chưa nghe thấy âm thanh này, bây giờ nghe chỉ thấy kinh ngạc hơn là vui mừng.
Tay cô siết chặt điện thoại, đầu óc trống rỗng, mở miệng lại không nói nên lời. Nghe âm thanh quen thuộc đó, nhất thời lòng Vân Thường loạn cả lên.
“Xin lỗi, tôi không đi được.” Vân Thường trầm mặc thật lâu, nói một câu liền ngắt điện thoại.
“Bạn?” Thừa lúc đèn đỏ, Lục Diệp quay sang hỏi.
Vân Thường ngẩn ra một lúc mới gật đầu: “Dạ.”
“Sao không đi? Mắt không tiện?” Lục Diệp khởi động xe, nói với Vân Thường “Anh có thể đưa em đi.”
Thiếu tá Lục cảm thấy nhất định tư duy của mình hỗn loạn rồi. Lúc Vân Thường ra ngoài, anh không yên tâm, sợ cô ***ng này ***ng kia. Vân Thường ở nhà anh cũng không yên tâm nốt, lo cô ở nhà một mình hoài sẽ bệnh.
“Không cần đâu.” Giọng Vân Thường có phần lãnh đạm “Chẳng qua là bạn bình thường thôi, gặp hay không không sao cả.”
Vân Thường đã nói vậy rồi, Lục Diệp cũng không miễn cưỡng, đằng nào anh cũng có thể đi với cô, với lại để cô đi với người khác anh cũng không yên tâm.
Bên này, Chu Nhân Trạch nghe tiếng vọng trong điện thoại, gương mặt tuấn tú hết sức ngạc nhiên. Cô thay đổi nhiều quá, giọng nói không dịu dàng như trước nữa, cũng không nhiệt tình với anh ta như trước đây. Hơn hai năm có thể thay đổi một con người triệt để đến thế sao? Hay là cô chỉ thay đổi với riêng anh ta thôi?
Anh ta thở dài, *** đột nhiên nặng trĩu.
Lục Diệp và Vân Thường về làm Lục phu nhân mừng rỡ vô cùng, vội vàng dặn nhà bếp làm thêm mấy món ăn hai người thích, kéo Vân Thường vào phòng mình lặng lẽ trò chuyện.
“Vân Thường, con nói thật cho mẹ nghe, Lục Diệp có tốt với con không?” Giọng điệu Lục phu nhân như điều tra, không biết còn tưởng bà không phải mẹ Lục Diệp mà là mẹ của Vân Thường mới đúng.
Vân Thường cười cười “Lục Diệp tốt với con lắm, mẹ, mẹ đừng lo.”
“Thật chứ?” Lục phu nhân vẫn không yên tâm, Lục Diệp là miếng thịt rớt ra từ người bà, bà rành cái tính thối tha của nó quá mà.
Mấy năm trước, bà tìm bao nhiêu cô gái tốt cho nó xem mắt, kết quả Lục Diệp tới chỗ gặp mặt nghênh ngang ngồi xuống ghế, không thèm nói một câu, làm bà tức muốn ૮ɦếƭ.
Lần này thật tình bà cũng thấp thỏm lắm, dù sao cũng nghiêm trọng hơn mấy lần ép Lục Diệp xem mắt nhiều. Với tính của Lục Diệp mà chịu dẫn Vân Thường về nhà đã là kỳ tích rồi, thậm chí bà đã chuẩn bị sẵn sàng kháng chiến tám năm cơ!
“Thật đó.” Vân Thường gật đầu khẳng định “Lục Diệp giúp con nấu cơm, dẫn con xuống lầu đi dạo, còn dẫn con đi chơi, anh ấy tốt với con lắm.”
Không nghĩ thì không biết, giờ nhớ lại mới phát hiện, họ sống với nhau có mấy ngày, toàn bộ đều là ký ức tuyệt vời, ngay cả lần uống say kia cũng có chút hiểu ngầm và ấm áp.
Lục phu nhân nghe mà há hốc mồm, Lục Diệp dẫn Vân Thường đi chơi? Giỡn chơi hả?
“Lục Diệp dẫn con đi đâu chơi?” Lục phu nhân ép sát từng bước, có vẻ như hỏi không ra kết quả kiên quyết không dừng.
“Đi viện hải dương, anh ấy dẫn con đi sờ cá heo.” Đôi mắt hạnh lóng lánh của Vân Thường bất giác cong lên, dường như trên tay còn lưu lại cảm giác trơn láng của đầu cá heo, ngón tay cô mấp máy, bỗng nhiên có chút nhớ nhung bàn tay to rộng của Lục Diệp.
Quả nhiên cưới vợ rồi có khác? Vất vả lắm Lục phu nhân mới hoàn hồn lại, định tiếp tục chủ đề vừa rồi thì nghe tiếng đẩy cửa. Quay đầu nhìn, ông con mình đang đi lại, có điều ánh mắt chỉ dừng trên người Vân Thường, một chút xíu đuôi mắt cũng không chia cho mình!
“Trước khi vào không biết gõ cửa à?” Lục phu nhân cảm thấy mình bị con đối xử bất công, đổi cách gây sự.
Lục Diệp nhướng mày, nhìn mẹ tuổi đã một bó to mà tính tình vẫn hoạt bát “Làm trước gõ sau, học mẹ đó.”
Lục phu nhân lập tức nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lục Diệp dắt Vân Thường ra khỏi phòng.
“Mẹ nói gì với em thế?” Giọng Lục Diệp bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương. Anh sợ nhất là mẹ anh lôi chuyện xấu hồi trước của anh ra kể cho Vân Thường nghe. Có điều anh nghe lén ngoài cửa lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cười lớn, bấy giờ mới thoáng yên tâm một chút.
Nhưng… đích thân hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn.
“Không có.” Vân Thường nhéo nhéo lòng bàn tay anh “Hỏi chúng ta sống thế nào thôi.”
Lục Diệp ừ một tiếng “Vừa nãy điện thoại của em lại reo, anh đi lên đưa điện thoại cho em.”
Chân Vân Thường khựng lại, phiền muộn mới quăng ra khỏi đầu lại ập tới, cô đưa tay phải ra trước mặt Lục Diệp “Đưa cho em đi!”
Có gì phải trốn, đằng nào cũng đã vậy rồi.
Cô hiểu Chu Nhân Trạch quá mà, tuy bề ngoài anh ta có vẻ ôn hòa nhưng bản chất lại cố chấp cực độ, nhận định việc gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Vân Thường biết, anh ta sẽ còn gọi tới.
Quả nhiên, mới được năm phút đồng hồ, Chu Nhân Trạch lại gọi tới.
Lần này Vân Thường đồng ý gặp mặt trực tiếp, hai người hẹn ở quán trà sữa cách nhà họ Lục không xa lúc ba giờ chiều. Vân Thường rất quen chỗ này, thành thử cho dù có một mình cũng dễ dàng tới chỗ hẹn được.
Ăn xong bữa trưa, lại ngủ trưa cùng Lục Diệp một giấc, Vân Thường mới dậy rửa mặt chuẩn bị đi.
“Đi đâu? Anh đưa em đi!” Lục Diệp cũng bò dậy, mặc áo khoác định đi theo Vân Thường.
“Không có gì, ở dưới lầu thôi, em đi gặp một người bạn rồi quay về liền.” Vân Thường cười từ chối Lục Diệp, vặn nắm cửa định đi.
“Vân Thường!” Lục Diệp chặn một bước trước mặt Vân Thường, nóng nảy nắm chặt bờ vai cô.
“Sao vậy anh?” Tay Vân Thường cứng ngắc, chờ Lục Diệp nói tiếp.
EQ của Lục Diệp không thấp. Phản ứng vừa rồi của Vân Thường và lúc ở trên xe không tự nhiên, thoáng cái anh đã đoán được người gọi điện thoại có quan hệ với Vân Thường không nhạt.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi bước tiến của anh đều hết sức thành công, bất luận là ở trường hay trong quân, anh đều là người nổi bật. Đối mặt với ánh mắt sùng bái hoặc hâm mộ của người khác, trước giờ Lục Diệp đều thản nhiên.
Không kiêu ngạo cũng không thấy căng thẳng. Bởi vì anh biết mình có bản lĩnh khiến người khác nhìn chăm chú. Nhưng đối diện với Vân Thường, lần đầu tiên anh mất tự tin.
Anh chưa quen bạn gái bao giờ, đương nhiên không biết trong mắt phụ nữ mình như thế nào, huống hồ quá khứ của Vân Thường anh chưa từng tham gia vào, đó mới là nguyên nhân khiến anh bất an.
Cuộc sống của Vân Thường chia làm hai phần, nửa phần trước cực kỳ huy hoàng, nửa phần sau ảm đạm không ánh sáng. Mà anh vừa vặn xuất hiện vào nửa phần sau.
Cô có thể nhớ rõ tất cả những người cùng cô đi qua giai đoạn huy hoàng kia lại căn bản không nhìn thấy người xuất hiện trong ảm đạm là anh. Dáng vẻ anh thế nào Vân Thường đều không biết, bảo anh làm sao an tâm cho được?
Lục Diệp mím môi, ánh mắt trượt từng chút từng chút từ vầng trán của Vân Thường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen nhánh song mờ mịt của cô “Không sao, nhớ về sớm, anh đưa em xuống lầu.”
Vân Thường gật đầu, nắm chặt tay Lục Diệp “Dạ.”
Vân Thường vào quán trà sữa thì không đi vào trong mà đứng ở cửa, chờ Chu Nhân Trạch gọi cô. Cô không nhìn thấy nên không biết Chu Nhân Trạch ngồi chỗ nào.
Đứng chừng mấy giây thì nghe tiếng Chu Nhân Trạch, Vân Thường nhíu mày, cố gắng phân biệt phương hướng của anh ta trong tiếng nhạc.
Vất vả va va ***ng ***ng đi tới trước mặt Chu Nhân Trạch, dọc đường còn ***ng phải một cái bàn và một phục vụ.
“Sao bất cẩn thế?” Chu Nhân Trạch đẩy một chén trà sữa vị khoai môn tới trước mặt Vân Thường, trách móc.
Vân Thường chỉ cười cười không trả lời, cúi đầu hỏi: “Về lúc nào thế?”
“Hạ cánh chiều hôm qua.” Giọng Chu Nhân Trạch ôn hòa như trước, anh ta nắm lấy tay Vân Thường, ánh mắt lấp lánh “Vân Thường, anh sẽ không đi nữa, ở lại đây luôn.”
Đi hay không đi thì có tác dụng gì? Vân Thường rũ mi, che giấu ánh mắt châm chọc. Cô giãy tay Chu Nhân Trạch ra “Chúc mừng, nhưng anh không cần nói với tôi, chúng ta…”
“Vân Thường.” Chu Nhân Trạch ngắt lời cô “Em còn giận anh hả? Lúc đó không phải anh không muốn từ biệt em mà là đi thật sự quá vội, không kịp nói, sau đó đếnMelbourne rồi không làm sao liên lạc với em được, hơn hai năm rồi, em đừng giận có được không?”
Vân Thường lắc đầu, uống một miếng trà thơm nức, song không xua đi được vị chua chát trong miệng “Tôi không giận anh. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi cũng không có tư cách tức giận.” Nói rồi, cô hít sâu một hơi, tiếp lời “Thế nên đàn anh không cần xin lỗi tôi.”
“Em nói cái gì?” Chu Nhân Trạch sửng sốt trợn mắt “Vân Thường, rõ ràng chúng ta…” Câu tiếp theo anh ta không làm sao nói tiếp được nữa, rõ ràng cái gì? Giữa bọn họ không có nhận lời, cũng không có hẹn ước, nói đến cùng, thật sự không khác gì bạn bình thường.
Nhưng mà… Chu Nhân Trạch siết chặt nắm đấm, lúc đó hẳn là cô đã ngầm thừa nhận rồi, ngay cả bạn bè thầy cô trêu chọc họ cô cũng không phản bác. Anh ta cho là, giữa họ hẳn là nước chảy thành sông.
“Không có gì, đều do họ đùa giỡn bậy bạ.” Vân Thường nhai nát một viên trân châu trong miệng, câu tiếp theo của cô làm Chu Nhân Trạch như bị sét đánh, dường như cả hô hấp đều bị đoạt mất.
Cô nói “Tôi kết hôn rồi!”
“Sao có khả năng đó!” Chu Nhân Trạch kích động đứng phắt dậy, tay túm chặt lấy mép bàn, sức lớn tới mức có thể cắm vào trong đó “Anh không tin! Không thể nào!”
“Thật.” So với phản ứng của Chu Nhân Trạch, Vân Thường bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không “Vào một tuần trước.”
Đáy mắt Chu Nhân Trạch đỏ sậm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, *** nặng trịch kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, anh ta nhìn Vân Thường chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra “Vì sao không chờ anh về?”
Chờ? Bảo cô chờ thế nào? Lúc cùng đường tận lối trong đầu cô cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng chung quy anh ta ở bên kia địa cầu, nhìn không thấy sờ không tới.
Đến cuối cùng, cô cũng không kiên trì được nữa, đại khái là cô không đủ kiên định, không chịu được cô quạnh.
Giọng Vân Thường thoáng thấp xuống, thi thoảng xen vào âm mũi “Chúng ta không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh bảo tôi chờ.” Nói xong câu này cô đứng dậy, quay lưng định đi.
Không ngờ lại ***ng phải một người từ đằng sau đi tới, thân hình lung lay, ngã xuống đất.
Người nọ cũng tốt bụng, vội vàng đỡ cô dậy, lúc đối diện với đôi mắt không có tiêu cự của cô thì ngẩn ra, thương hại nói: “Mắt không thấy thì để người nhà tới đón cô đi, như vậy nguy hiểm lắm.”
Vân Thường cảm ơn người nọ, định đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đằng sau túm chặt, giọng Chu Nhân Trạch run như lá khô trong gió thu “Mắt… mắt em làm sao thế?”
“Mù rồi.” Vân Thường quay đầu, dường như không hề để ý, giọng bình tĩnh kinh người “Cả đời này cũng không nhìn thấy nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc