365 Ngày Hôn Nhân - Chương 152

Tác giả: Guai Wu

Ngày 31 tháng 1: Chọn món ăn
"Em cái gì?" Thời Kính Nhiên nhíu mi, nhìn chằm chằm vào cô.
Bị Thời Kính Nhiên nhìn như vậy, lời đến miệng lại bị Lãnh Tử Tình nuốt trở lại! Phải nói ra thế nào đây?
Vạn nhất người ta không có cái ý tứ kia, cô nói ra như vậy có phải là quá tổn thương người khác không? Người ta đã nói rồi, bọn họ là muốn làm bạn bè! Bạn bè khen bạn một câu, liền dựng ngay bức tường phòng ngự sao? ! Phải chăng là quá nhỏ nhen!
"Ờ, không, không có gì! Hồ đẹp trai thật thú vị!"
Thời Kính Nhiên nói tiếp: "Đúng, anh ta đúng là người hay pha trò! Có anh ta ở đâu, ở đó liền toàn là tiếng cười. Anh ta giống như mặt trời, đi đến đâu liền mang ánh nắng và niềm vui đến đó."
"Vậy còn anh? Anh là gì?"
"Tôi ư?" Thời Kính Nhiên nghĩ một lát, nói: "Tôi là một vì sao, phải quan sát kỹ, mới có thể nhìn thấy ánh hào quang."
"Thần bí như vậy sao! Ha ha."
Cứ trò chuyện như vậy, bất tri bất giác thời gian liền trôi qua, hai người cũng thân thiết hơn nhiều.
Đến giữa trưa, nhóm Lâm Địch Phi bốn người đang chơi rất sôi nổi, còn nhóm Hồ đẹp trai vẫn không ngừng cười đùa, vậy là nhiệm vụ gọi cơm trưa liền đến tay Lãnh Tử Tình và Thời Kính Nhiên. Có lẽ, hai người bọn họ xem ra tương đối "nhàn rỗi" !
Thời Kính Nhiên và Lãnh Tử Tình cầm thực đơn cẩn thận xem xét. Vốn dĩ bọn họ có cơm trưa theo đoàn tour, nhưng mọi người đều biết cơm theo đoàn tour đương nhiên không ngon lành gì, chỉ để ăn cho no mà thôi.
"Đến xem đi, muốn ăn gì?" Thời Kính Nhiên đưa thực đơn đặt trước mặt Lãnh Tử Tình, để tùy cô lựa chọn.
Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu, nói: "Hay là anh chọn đi! Tôi không biết lắm!"
"Biết như thế nào? ! Muốn ăn cái gì thì chọn cái đó! Có gì mà không biết?" Thời Kính Nhiên ghé sát lại, giúp cô mở thực đơn, đọc từng món cho cô nghe.
"Ốc hút, xôi đậu xanh, tôm vừng chim bồ câu, thịt gà viên chiên, cá ống trúc. . . Ai da, những cái tên kỳ quái này là cái gì vậy? ! Tôi thấy món tôm cũng không tệ, Tử Tình, em thấy thế nào?" Thời Kính Nhiên chỉ vào hình ảnh trong thực đơn, quả nhiên, món tôm vàng rộm trông thực là hấp dẫn.
"Ừm, được, rất ngon!" Lãnh Tử Tình cười cười đáp lại.
"Hả? Cái gì vậy! Món tôm này là tôi chọn chứ! Em cũng chọn một món đi!" Thời Kính Nhiên tóm lấy tay cô, lại bắt đầu lật xem thực đơn.
Lãnh Tử Tình sợ tới mức vội vàng rút tay lại, ngượng ngùng nói: "Được được được! Tôi chọn là được rồi!"
Vội vàng vùi đầu vào thực đơn, cúi đầu không dám nhìn Thời Kính Nhiên, hai tay ra sức xoa xoa.
Nhìn từ đầu đến cuối thực đơn, Lãnh Tử Tình chỉ chỉ vào món "Ốc hút" nói: "Chọn món ‘ốc hút’ này đi! Đây là món ăn vặt đặc sắc của vùng này, làm từ ốc đồng, hương vị vừa cay vừa tươi, thơm ngon tuyệt vời."
"Ồ? Có phải không? Em từng ăn rồi hả?" Thời Kính Nhiên tò mò nhìn cô đang chăm chú, nhìn sườn mặt của cô, đường nét rất tinh tế, dáng vẻ chăm chú thật là hấp dẫn.
"Hả? Không. . . biết. Ha ha, cũng có thể!" Lãnh Tử Tình sửng sốt, đúng vậy, hình như mình đã từng ăn rồi. Nhưng ấn tượng vẫn có vẻ mơ hồ, nghĩ không ra chính mình rốt ruộc đã từng ăn ở đâu.
" ‘Cá ống trúc’ là món ăn nổi tiếng của dân tộc Thống, ‘Khâu nhục khoai môn Lệ Phố’ cũng là một trong những món ăn nổi tiếng cả nước, món ‘Thịt chó Linh Xuyên Quế Lâm’ này còn được gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ vị’. . . đều rất ngon!" Lãnh Tử Tình nói lưu loát, lại không phát hiện miệng của Thời Kính Nhiên đã sớm mở lớn thành hình chữ "O" rồi.
"Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?" Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn vẻ mặt khoa trương của Thời Kính Nhiên, còn sờ sờ mặt mình, cô cho rằng trên mặt cô có dính cái gì bẩn.
"Em, Tử Tình, em thật đúng là hiểu cao biết rộng đấy?" Thời Kính Nhiên khóe miệng mở lớn, đối với Lãnh Tử Tình anh ta càng phải nhìn với cặp mắt khác.
Giật mình. "Tôi. . . xin lỗi, tôi không có ý khoe khang, chỉ là bất tri bất giác. . ."
"Không sao không sao! Tốt lắm, mấy món ăn vừa nói đó mỗi loại gọi hai phần, cảm ơn!" Thời Kính Nhiên nói với người phục vụ đang đứng chờ ở một bên.
Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng! Rõ ràng là Thời Kính Nhiên chọn món ăn, chính mình lại ở đây múa rìu qua mắt thợ! Mà chính mình cũng không biết làm sao, nhìn đến món ăn liền thao thao bất tuyệt. Trong một lúc thấy không được tự nhiên.
"Em. . ."
"Tôi. . ."
Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời ngừng bặt.
"Em nói trước đi!" Thời Kính Nhiên làm điệu bộ xin mời.
"Tôi. . . thời gian trước đây tôi bị tai nạn xe, cho nên có rất nhiều việc không nhớ rõ lắm. Cho nên. . ." Lãnh Tử Tình ấp a ấp úng.
"Hả? Cái gì? Em nói gì?" Thái độ của Thời Kính Nhiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta liền nắm lấy cánh tay Lãnh Tử Tình, "Tai nạn xe? Có nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu?"
"À. . . không. . . không có việc gì! Chỉ là tạm thời mất trí nhớ. Cho nên, tôi cũng không biết tại sao tôi lại biết được những món ăn đặc sắc đó. Hơn nữa. . ." Lãnh Tử Tình len lén rút tay lại, nhưng lại bị Thời Kính Nhiên nắm chặt lấy.
"Hơn nữa cái gì?" Thời Kính Nhiên cau mày, lo lắng nhìn cô.
Lãnh Tử Tình vừa định nói hơn nữa cô đã kết hôn, bên kia chợt nghe thấy Tô thon thả kêu: "Này, hai người đang lề mề ở đó làm gì vậy? ! Chọn đồ ăn xong chưa? ! Tôi phải nhanh chóng ăn cơm ngay! Nếu không ăn tôi sẽ kiệt sức mất!" Cô ta vừa xoa bụng vừa kêu ca. Thực hiển nhiên sức lực của cô ta đã bị Hồ đẹp trai làm cho cười mất hết rồi!
Lãnh Tử Tình giống như con thỏ sợ hãi, lập tức rút tay về. Thời Kính Nhiên lúc này mới ý thức được chính mình có chút quá đáng, trên cánh tay của Lãnh Tử Tình đã in lại dấu tay đo đỏ. Chính mình thật sự là. . . có chút kìm lòng không đậu.
Anh ta lớn tiếng kêu: "Đã chọn xong rồi! Lập tức có ngay!"
Quay đầu nhìn Lãnh Tử Tình có chút ngại ngùng, nói: "Em nói. . . hơn nữa cái gì?"
"Ồ. . . không có gì! Ha ha, tôi đi vệ sinh đã."
Rời đi như trốn chạy ánh mắt của Thời Kính Nhiên, Lãnh Tử Tình trốn trong phòng vệ sinh chật hẹp của du thuyền, thở phào một hơi. Trời ạ! Cô có phải là nên nói với anh ta, cô đã kết hôn rồi! Anh ta động một cái là lại có hành động thân mật, thật sự là làm cho cô không yên! Lát nữa quay lại sẽ nói! Ai da, làm sao có thể nói đột ngột như vậy đây? Vẫn là không nên gần anh ta nữa, cách xa anh ta một chút là được! Đúng, cứ như vậy. Lôi Tuấn Vũ ơi Lôi Tuấn Vũ, anh đi đâu rồi? ! Thật là không thể tha thứ!
Cơm trưa ăn thật vui vẻ. Lãnh Tử Tình lần này ngồi cạnh Doãn Thiến. Mà thật trùng hợp, phái nam và phái nữ tách ra, Lãnh Tử Tình mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ít nhất là sẽ không cảm thấy có một đôi mắt cứ nhìn vào mình.
Ăn cơm trưa xong, hướng dẫn viên lại bắt đầu giới thiệu về cảnh đẹp của Li Giang, nào là "Cửu Mã Hoa Sơn" , "Ảnh ngược Hoàng Bố" , mọi người đều ào lên nóc thuyền như ong vỡ tổ, ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm có này.
Chỉ có Lãnh Tử Tình len lén ngồi trong khoang thuyền, cô cũng không muốn lại tạo cơ hội cho Thời Kính Nhiên nữa. Hoặc có thể nói, cô không muốn để Thời Kính Nhiên hiểu lầm điều gì. Thật trùng hợp, hướng dẫn viên Mộng cũng đang trốn ở một góc thuyền, không đi lên trên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc