365 Ngày Hôn Nhân - Chương 138

Tác giả: Guai Wu

Ngày 30 tháng 1 – Chúng ta có hay là không?
Lấy tay vuốt mái tóc đang loà xoà trước trán, Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc lần thứ ba cầm lấy tờ tạp chí kia lên, đang định lật xem thì Lãnh Tử Tình bên cạnh đột nhiên lại kéo tay hắn một lần nữa…
Cô thậm chí còn giật lấy tờ tạp chí, nhét trở lại vào túi đựng phía trước mặt.
Trợn mắt lên nhìn bàn tay mảnh khảnh tinh tế kia, Lôi Tuấn Vũ nghi hoặc nhìn về Lãnh Tử Tình bên cạnh, hiện tại cô đang dụ dỗ hắn sao? Chẳng lẽ cô không biết hiện giờ hắn đang kìm chế bản thân, vất vả biết bao nhiêu ư? Bàn tay nhỏ bé mê người ૮ɦếƭ tiệt kia của cô mềm mại đến thế nào, rốt cuộc cô có biết hay không? Năm lần bảy lượt lôi kéo cánh tay hắn, chẳng lẽ cô không biết trên cánh tay hắn có bao nhiêu tế bào nhạy cảm, đủ để châm hết các ngòi lửa đang tập trung trên người hắn hay sao?
“À, cái này, thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi… em còn có… một câu hỏi cuối cùng!” Lãnh Tử Tình ngượng ngập cười nói, bộ dáng xấu hổ và nịnh nọt lấy lòng của cô làm cho Lôi Tuấn Vũ càng thêm xúc động trào dâng.
Áp chế lại trái tim đang bức bối kia, Lôi Tuấn Vũ chờ đợi cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra đóng lại.
“À… cái kia… cái kia… chúng ta…” Lãnh Tử Tình đảo tròn mắt, nhưng không dám nhìn thẳng vào Lôi Tuấn Vũ.
“Cái gì?” Hắn cố gắng nhẫn nại hỏi cô.
“Cái gì… chúng ta… chúng ta… có hay không…?” Trời ạ! Rốt cuộc nói ra miệng thế nào bây giờ? Cô muốn hỏi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện vợ chồng hay chưa. Vốn là định nhắm mắt nói bừa, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi lại vẫn là không dám nói ra. Xem ra cô nhát gan hơn mình tưởng rất nhiều.
“Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?” Lôi Tuấn Vũ quả thực sắp hỏng mất rồi! Cô ấy ấp a ấp úng là đang Tra t** hắn sao? Nhìn dáng vẻ lúc thì cắn cắn môi, lúc thì cau mày, Lôi Tuấn Vũ đáy lòng bắt đầu cuộn lên từng đợt sóng.
“Chúng ta… có hay không… cái kia.. Chính là cái kia á!” Lãnh Tử Tình lấy tay ôm lấy mặt, thật sự không dám nhìn Lôi Tuấn Vũ. Mặt cô đã sớm nóng bỏng rồi! Hai người đã đi đăng ký kết hôn, có phải đã ở cùng nhau hay không? Bọn họ đã là vợ chồng hơn 20 ngày rồi, có ngủ cùng giường không, có làm… Trời ơi! Cô thật sự cực kỳ cực kỳ để ý!
Mồ hôi trên trán Lôi Tuấn Vũ chảy ròng ròng, từng giọt như hạt đậu! Phía *** hình như lại xảy ra biến hoá không nên xảy ra! ૮ɦếƭ tiệt! Cô… Không! Là nó! Đáng ૮ɦếƭ!
Lĩnh hội được ý tứ của Lãnh Tử Tình, nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô, dục hoả trong lòng Lôi Tuấn Vũ lập tức bốc cháy bừng bừng! Hắn cơ hồ nhìn được xuyên qua quần áo cô, nhìn thấy *** trơn bóng của cô, nhìn thấy thân thể lung linh đầy thú vị của cô! ૮ɦếƭ tiệt! Giờ hắn giống như là một con sói đói muốn lập tức nuốt chửng chú cừu nhỏ vào trong bụng vậy!
Một lúc lâu sau hắn cũng không nói lời nào! Hắn cố gắng áp chế là cảm xúc của mình. Cô ấy ngây thơ trong sáng quá, lời nói vậy mà cũng có thể hỏi được. Shit! Hắn phải trả lời thế nào đây? Nói là có? Vậy có phải sẽ làm cô ấy xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn? Nếu nói là chưa? Vậy phải giải thích việc hai người đã là vợ chồng mà lại chưa làm việc đó ra sao? Đây có phải là xã hội cũ đâu?!
Nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong và xấu hổ của cô, Lôi Tuấn Vũ vẫn quyết định nói là chưa.
Lãnh Tử Tình lén nhìn vào mặt hắn qua kẽ hở của ngón tay, rốt cuộc là có hay là không đây? Khó trả lời vậy sao?
“Ờ…” Lôi Tuấn Vũ hắng giọng nói: “Chưa!”
“Thật không?” Lãnh Tử Tình bỗng kêu lên, lập tức nhìn xung quanh một chút, rồi vui sướng cười nói: “Thật sao?” Cô không khỏi láy tay vỗ vỗ lên ***, vừa nãy thật là căng thẳng quá đi! Còn chưa! May quá! Cô vẫn còn trong sạch!
Đột nhiên, cô lại cảm thấy không hợp lý cho lắm: “Nhưng… tại sao?”
“Hả?” Lôi Tuấn Vũ chắc chắn một điều, nếu không phải đang đeo dây an toàn, thì chỉ sợ hắn sẽ từ ghế ngồi nhảy dựng lên mà thôi!
“Chúng ta là vợ chồng không phải sao?” Lãnh Tử Tình vẻ mặt vô tội hỏi. Nếu là vợ chồng, làm như vậy… chuyện này là đương nhiên! Chẳng lẽ… hắn căn bản là không thích cô sao? Hắn đã có ý trung nhân rồi sao?
“À, em… không đồng ý!” Lôi Tuấn Vũ hận không thể cắn vào lưỡi mình. Vấn đề của cô thật nhiều quá đi! Đúng là mười vạn câu hỏi vì sao mà! Bảo hắn trả lời thế nào đây?
“Hả? Em à? Ha ha…” Lãnh Tử Tình xấu xổ cười ngốc nghếch, cô không đồng ý sao? Thật hay giả đây? Lão công đẹp trai nhiều tiền như vậy? Lại là thanh mai trúc mã, tại sao cô không đồng ý chứ? Người không đồng ý phải là hắn mới phải? Lãnh Tử Tình hồ nghi nhìn Lôi Tuấn Vũ.
“Còn có vấn đề gì sao?” Giọng nói của hắn đã cực kỳ khó chịu.
“Hả? Không… hết rồi! Cảm ơn anh nha!” Lãnh Tử Tình mân mê đám tóc mai cạnh tai, âm thầm giật giật, đau quá đi! Hix, cô thật sự đã hỏi ra vấn đề kia rồi sao, hơn nữa anh ấy cũng trả lời rồi! Trời ơi! Điên mất!
Lôi Tuấn Vũ lập tức tháo dây an toàn ra đứng dậy. Bóng thân ảnh cao lớn lập tức trùm lên Lãnh Tử Tình.
“Ế? Anh định đi đâu vậy?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn Lôi Tuấn Vũ. Đừng nói là hắn bị nàng hỏi nhiều đến phát phiền, muốn ngồi ở chỗ khác nhé?
“Toilet!” Lôi Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi trả lời. Đối với Lãnh Tử Tình mà nói, có khả năng cô cho rằng Lôi Tuấn Vũ vì câu hỏi của cô quá nhiều mà phát bực. Trên thực tế, chỉ có Lôi Tuấn Vũ biết rõ tại sao hắn đứng dậy. Bởi vì lúc này hắn tuyệt đối là một người đàn ông rất nguy hiểm…
Văn Quang Nhiễm nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đứng dậy đi khỏi thì rất có thiện ý ngồi xuống cạnh Lãnh Tử Tình.
“Haizzz! Lãnh Tử Tình, Lãnh tiểu thư? Thật không ngờ cô lại là vợ của Vũ!” Văn Quang Nhiễm vẻ mặt không dám tin.
“À, Văn tổng! Tôi… thực ra tôi…”
“Cô… bị mất trí nhớ à?” Văn Quang Nhiễm cẩn thận quan sát khuôn mặt Lãnh Tử Tình, muốn tra tìm cái gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy sự thẳng thắn và ngượng ngùng của cô.
“Đúng vậy, vì một tai nạn xe cộ nho nhỏ thôi! Kỳ thực, nếu không ai nói cho tôi biết tôi là vợ hợp pháp của Lôi Tuấn Vũ, thì căn bản tôi cũng không biết đến sự tồn tại của các anh!” Lãnh Tử Tình thẳng thắn nói.
“Ồ? Thật sao? Có thể thấy Vũ rất quan tâm đến cô. Tình cảm của hai người thoạt nhìn thật rất tốt!” Văn Quang Nhiễm cười nói, ánh mắt thăm dò quan sát đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới.
“Không phải đâu! Văn tổng à…”
“Gọi tôi là A Văn, hoặc Quang Nhiễm là được rồi! Tôi và Vũ tuy hai mà một!” Văn Quang Nhiễm tươi cười khả ái nói.
“À, A Văn…”
“Ông cút đi được rồi đấy!” Giọng nói lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ vang lên phía sau họ.
Văn Quang Nhiễm lại không hề động đậy, dường như cố tình vậy: “Làm gì mà nhỏ nhen thế? Tôi chẳng qua là muốn tán gẫu với chị dâu một chút thôi, nhìn mặt ông kìa, lo tôi ăn thịt chị dâu hay là sao?”
“Nếu đã biết là chị dâu thì nên thu liễm chút đi!” Lôi Tuấn Vũ căn bản là không nghe anh ta giải thích, giơ tay ra túm lấy anh ta quăng sang một bên, rồi tự mình ngồi vào chỗ. Ánh mắt trêu chọc của Văn Quang Nhiễm lúc nãy, Lôi Tuấn Vũ không bỏ qua. Văn Quang Nhiễm nghe nói Lãnh Tử Tình bị mất trí nhớ thì cũng muốn đến hạ đài của hắn sao? Thật là không chọn bạn mà chơi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc