30 Ngày Làm Gay - Chương 44

Tác giả: Lâm Tri Lạc

Mềm mại mang theo dòng điện, làm cho trái tim khẽ rung động..
Tựa như khát cầu của nhiều năm, xúc động của Trương Linh Dật không phải vì nụ hôn này. Mà vốn là vì đối tượng hắn đang hôn say đắm, ma lực này khiến hắn trầm mê.
Trương Linh Dật dường như theo bản năng, hai tay vòng quanh, siết chặt lấy thắt lưng của Vương Nghiễm Ninh. Trái tim chân thành khiến cho hắn gần như không thể khống chế được nhiệt độ. Trống trải của bốn năm cuối cùng đã được lấp đầy vào khoảnh khắc này.
*** dán ***, cơ bụng dán cơ bụng… khụ khụ.. bụng dán bụng..
Chỉ hận không thể đem hai người hoà chung thành một khối.
Răng môi chạm vào nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh hàm răng va chạm.
Vương Nghiễm Ninh lúc đầu là kinh ngạc, nên y đã quên mất phản ứng.
Nụ hôn càng sâu, nhưng lại không biết làm thế nào để kéo dài. Lưỡi hướng vào bên trong thăm dò, dùng sức giày xéo cánh môi đến đỏ lên..
Trằn trọc trăn trở..
Cho đến khi hít thở không thông..
Đôi môi mới tách rời, gương mặt hai người phiếm hồng, thở hồng hộc.
Lần này đã thật sự không thể nào tránh khỏi.
Nhưng Trương Linh Dật ngay từ đầu đã hoàn toàn không còn muốn tiếp tục che giấu thêm nữa. Từ khi Vương Nghiễm Ninh nói, người y yêu trong bộ phận nhân sự HR không phải là Hạ Ánh Sơ. Tim của hắn đã không ngừng cổ vũ thét gào. Ngay cả vừa rồi, Vương Nghiễm Ninh cũng không có đẩy hắn ra.
”Thụ thụ, người em yêu trong bộ phận nhân sự HR có phải…” Trong mắt tràn đầy mong đợi, dường như có thể đem Vương Nghiễm Ninh hòa tan ra, ”là.. anh?”
Vương Nghiễm Ninh nhìn hắn, ửng hồng trên gương mặt dần dần biến mất. Trong mắt tản ra một nụ cười ôn nhu như nước, sau đó nói: ”Tôi không có nói gì hết.”
”Anh không quan tâm, em chính là ý này.” Trương Linh Dật vừa nói lại muốn tiến đến hôn y.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng tránh: ”Chuyện tôi nói, cậu coi như không nghe thấy đi.”
Có lẽ vì đau đớn năm xưa in hằn trong trí nhớ Vương Nghiễm Ninh quá rõ ràng. Sự đau khổ đó lại kéo dài. Ngay đến thời điểm này, đáp án mong chờ đã ở trước mắt. Nhưng Vương Nghiễm Ninh ngược lại dường như không muốn vội vàng nói ra.
Giống như một hộp chocolate đầy màu sắc sặc sỡ. Bạn hoàn toàn không biết viên chocolate kia có hương vị gì khi bỏ vào miệng. Nhưng sau tất cả sẽ là hương vị ngọt ngào..
Hơn nữa lúc này, không hiểu sao, Vương Nghiễm Ninh lại chắc chắn mình sẽ ăn được viên chocolate kia..
Trương Linh Dật nóng nảy, vòng tay càng thêm dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Vương Nghiễm Ninh nói : ”Nhưng là.. anh yêu em..”
”Thật lâu, thật lâu lắm rồi..” Trương Linh Dật vừa nói vừa nhìn vào trong mắt của Vương Nghiễm Ninh, mang theo bao mong chờ.
Đúng vậy, thích em.. yêu em từ rất lâu rồi..
Ngay lúc hiệp nghị kia bắt đầu, trong mắt hắn chỉ nhìn một mình y. Mỗi ngày nhìn y cười, nhìn y giận, nhìn y ngang ngược, nhìn y không thể làm gì hắn.
Vương Nghiễm Ninh bao bọc hắn, nhẫn nhịn hắn, lại cùng hắn sống tích cực, luôn hướng về phía trước. Y bên trong là con người lương thiện, đối với mọi người luôn phong độ.. đây cũng là điều hấp dẫn hắn sâu sắc.
Có lẽ từ lúc bắt đầu chẳng qua là thưởng thức, nhưng từ từ, loại thưởng thức này dần mất đi kiểm soát.
Ngay từ đầu không hiểu được..
Giới tính như chướng ngại treo trước mắt, làm cho hắn không cách nào phán đoán được trong lòng mình vì nguyên do gì xao động.
Trương Linh Dật rõ ràng biết mình không phải là gay, cho nên đã đồng ý cùng La Tử Tuệ
hẹn hò.
Nhưng tất cả mọi thứ phát sinh ở Hạ Môn, khiến hắn hiểu mình đối với Vương Nghiễm Ninh đã hoàn toàn vượt qua mối quan hệ tình bạn.
Nhưng vì trách nhiệm với La Tử Tuệ đã ngăn cản hắn tiến thêm một bước nữa, không dám suy nghĩ quá sâu.
Cho đến khi biết Vương Nghiễm Ninh đi Đài Loan..
Trương Linh Dật biết đại học F có hạng mục dành cho sinh viên đi du học. Giáo viên phụ đạo cũng từng hỏi hắn có muốn đi hay không. Nhưng bởi vì hắn đã có một bằng phụ tu chuyên nghiệp. Nếu như đi du học, bằng phụ tu chuyên nghiệp này sẽ trở thành phế thải. Cho nên hắn đã từ chối lời đề nghị của giáo viên phụ đạo.
Nhưng không nghĩ tới.. Vương Nghiễm Ninh lại đi..
Khi nghĩ đến một năm không thể nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh. Trong lòng Trương Linh Dật có một sự mất mát khổng lồ, khiến hắn không thể nào hô hấp.
Hắn biết.. tình cảm này là gì, cũng không cách nào giấu giếm được nữa.
Nhưng chuyện kế tiếp lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên chặt đứt liên lạc với mọi người.
Điện thoại ai gọi cũng không nghe, QQ không online, email không gửi lại, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng nói địa chỉ ở chỗ cha mẹ y.
Không có ai biết làm cách nào để liên lạc với Vương Nghiễm Ninh..
Trong lúc đó, y dường như bất chợt biến mất..
Suốt một tháng trời, Trương Linh Dật tìm kiếm cách thức liên lạc với Vương Nghiễm Ninh khắp mọi nơi. Thậm chí hắn còn xin giáo viên phụ đạo đi Đài Loan, nhưng danh sách lúc đó đã định, mọi chuyện đã quá trễ.
Hắn không nghĩ ra, vì sao Vương Nghiễm Ninh lại đi như vậy.
Trương Linh Dật vẫn luôn nghĩ, bọn họ trong lúc đó, ít nhất cũng xem như bạn bè rồi. Tại sao Vương Nghiễm Ninh lại đi không một lời từ biệt?
Cho đến một tháng sau, La Tử Tuệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói chia tay với hắn. Trương Linh Dật lúc này mới phát hiện, mình đã bắt La Tử Tuệ đợi lâu như vậy.
Nhưng ngay lúc này Trương Linh Dật mới hậu tri hậu giác thừa nhận, hắn đã yêu Vương Nghiễm Ninh..
Hắn chưa bao giờ chân chính yêu ai. Nhưng một người có thể ảnh hưởng hắn đến trình độ này. Hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc cho đây là tình cảm của bạn bè..
Cho dù Vương Nghiễm Ninh có là nam..
Lần đầu tiên Trương Linh Dật *** cũng chính là lúc đó.
Vận mệnh đùa cợt với tình yêu trong đời của hắn. Không phải yêu nhau nhưng lại mất nhau. Đến lúc mất đi mới phát hiện mình thật ra đã yêu người kia sâu đậm..
Vì vậy, Trương Linh Dật bắt đầu những ngày tháng đợi chờ. Đợi đến khi thời gian du học kết thúc, tất cả sinh viên du học đều trở về. Nhưng bóng dáng người kia vẫn không hề xuất hiện..
Ngay cả đến sinh viên du học cũng không có biết cách liên lạc với Vương Nghiễm Ninh. Chỉ mơ hồ biết Vương Nghiễm Ninh đã lưu lại làm việc ở Đài Loan.
Bốn năm không tính là dài, nhưng nỗi nhớ dành cho người trước mặt quá khổng lồ, càng ngày lại càng lớn hơn.
Mà đáng sợ nhất chính là.. sự chờ đợi này.. hoàn toàn không biết khi nào mới kết thúc..
May mắn Vương Nghiễm Ninh đã trở về..
Đáng lẽ phải nhào đến hung hăng đánh y một trận.
Nhưng Trương Linh Dật phát hiện mình hoàn toàn không có lập trường.
Quan hệ của bọn họ là như thế nào?
Nếu xét về tình bạn, hắn có lẽ không thể thân thiết bằng Tôn Tư Dương.
Nhưng người này.. cho dù có xảy ra việc gì, hắn cũng không muốn buông một lần nữa.
Hắn luôn thầm nhủ.. bất kể dùng biện pháp gì, trước tiên đem y giữ chặt bên mình rồi tính sau.
Nhưng hiện tại, Trương Linh Dật phát hiện, mình đã không có cách nào thoả mãn với trạng thái trước mắt nữa. Ngay cả ghen, hắn cũng không có tư cách thẳng thừng ghen trước mặt.
Cứ tỏ tình, rồi đánh dấu Vương Nghiễm Ninh chính là của hắn!
”Anh thật đã yêu em từ lâu rồi!” Trương Linh Dật lại một lần nữa cường điệu, trong ánh mắt tiết lộ sự bất an của mình.
”Là thật vậy sao?” Vương Nghiễm Ninh hơi mỉm cười nói.
Lời nói này y đã mong đợi từ lâu, rốt cuộc cũng có thể chính tai nghe được. Điều này làm cho y không cách nào che giấu được niềm vui khổng lồ của mình.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh vẫn dùng vẻ mặt trấn định, che giấu đi sự kích động trong lòng mình.
Thật ra y cũng muốn hỏi Trương Linh Dật.. Cậu nói thật lâu.. vậy có thể so sánh với thời gian tôi yêu cậu hay không?”
Cho đến bây giờ, y vẫn còn nhớ rõ được.. cái năm nào đó, y như đứa ngốc, mạo hiểm chạy đi tỏ tình với hắn, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy một màn kia..
Thời gian cậu yêu tôi.. nhất định không thể lâu như thời gian tôi yêu cậu..
Vương Nghiễm Ninh thừa nhận mình đang cố ý giận lẫy một chút.
Mặc dù có vẻ rất không đàn ông, nhưng mình đã đau khổ lâu như vậy. Bây giờ ђàภђ ђạ lại Trương Linh Dật một chút cũng không có gì quá đáng!
Cho nên y nhẹ nhàng đẩy Trương Linh Dật ra: ”Vậy thì phải xem biểu hiện của cậu.”
”A?” Trương Linh Dật, ”? ? ?”
.
.
.
”Thụ thụ, ăn xoài đi.” Vẻ mặt Trương Linh Dật nịnh nọt ghim một khối xoài đút cho Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh cuộn thành một đoàn, nằm trên ghế salon chơi Ipad. Khoé miệng ***ng phải một khối trái cây lạnh như băng liền mở miệng nuốt vào.
”Ăn ngon không?” Trương Linh Dật nháy mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh ánh mắt không thèm nhìn hắn, gật đầu có lệ: ”Ăn ngon.”
Là trái cây được mang ra từ tủ lạnh, cắt thành từng miếng nhỏ. Vừa chua vừa ngọt như ô mai tan ở trong miệng, tuyệt đối có thể làm cho người ta ngừng khát nước. Là hàng cao cấp trong mùa hè nóng bức.
Kể từ khi Trương Linh Dật tỏ tình với Vương Nghiễm Ninh, địa vị ở nhà của hắn tuột dốc không phanh. Ngoại trừ chuyện thường xuyên mặt dày mày dạn, cúi đầu khom lưng lừa gạt, chiếm chút tiện nghi của Vương Nghiễm Ninh ra. Còn lại, hắn luôn luôn nghĩ ra biện pháp làm cho Vương Nghiễm Ninh vui vẻ. Chẳng hạn như chuẩn bị thật tốt thức ăn ngon dâng đến tận miệng y.
Trong lòng vô cùng chua xót!
Trương Linh Dật đối với các loại công thụ tiến hành nghiên cứu, im lặng vì trạng thái trước mắt của mình dán lên hai chữ —— tiện công!
Không được tiểu thụ chú ý, không phải là một tiểu công vô giá trị rồi sao!
Vương Nghiễm Ninh cũng không phải thật sự cố ý đả kích Trương Linh Dật. Mặc dù y cũng rất thích cảm giác nắm được hắn. Thế nhưng ngay từ đầu, y chỉ tính treo Trương Linh Dật lên hai ngày thôi. Nhưng không nghĩ tới Trương Linh Dật, cái tên này không nhắc tới thì thôi. Một khi đã bày tỏ thì đúng là kinh người. Hắn hoàn toàn từ bỏ tiết tháo(*) của mình, ngày ngày quấn lấy y để chiếm tiện nghi.
(*)Tiết tháo: Chí khí cương trực, trong sạch, tóm gọn anh từ bỏ mặt mũi của mình làm trung khuyển công.
Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật làm phiền, dứt khoát khoan dung cho hắn.
Không sai, để đối phó với loại da mặt dày này, y phải dùng hơn chín mươi phần trăm trọng lượng toàn cơ thể. Chính là phải cao quý, phải lãnh điểm.
Trương Linh Dật không nghĩ ra, rõ ràng mình đã vứt hết toàn bộ mặt mũi rồi. Tại sao thụ thụ thoạt nhìn trái lại càng lãnh đạm hơn?
Chẳng lẽ hắn đã đoán sai, thật ra thụ thụ cơ bản không có thích hắn?
Vậy tại sao ngày hôm đó hắn hôn y, y lại không đẩy hắn ra?
Chưa hết, nếu nói thụ thụ không có cảm giác với hắn, khi hắn hôn y như vậy, chắc chắc sẽ bị đánh thành đầu heo!
Nhưng sao thụ thụ hiện tại lại lạnh lùng như vậy chứ?
Năm đó Trương Linh Dật đoạt giải học bổng hạng nhất, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn hoàn toàn thất bại.
”Thụ thụ, chủ nhật này chúng ta hẹn hò đi!” Tinh thần mạnh mẽ nhỏ nhoi của Trương Linh Dật bộc phát trước mặt Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh không chớp mắt, tiếp tục chơi trò chơi, nghe vậy liền cười mỉa mai nói: ”Hai tên đàn ông thì hẹn hò gì!”
Giới hạn của Trương Linh Dật dường như đã có thêm một bước đột phá mới. Hắn không chút chướng ngại tâm lý nói: ”Hai người đàn ông hẹn hò với nhau mới tốt đó. Không bị hố hàng như hẹn hò với phụ nữ. Nếu em hẹn hò với mấy cô gái kia, em phải xách túi cho cô ta, đảm bảo đi hai bước đã mệt muốn ૮ɦếƭ. Lại còn phải đi theo làm tuỳ tùng, osin hầu hạ. Chưa kể đến đi dạo phố còn có thể biến thành đi shopping, rất đáng sợ đó! Nhưng nếu chúng ta hẹn họ thì khác nha~~ anh nguyện vì em xách giỏ, vì em làm tuỳ tùng kiêm osin, vì em tận tuỵ làm gió làm nắng…”
Vương Nghiễm Ninh nghe hắn nói đến đau đầu nhức não, rốt cuộc bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: ”Đi đâu ah’?
”A?” Trương Linh Dật còn đang chuẩn bị lời lẽ thuyết phục Vương Nghiễm Ninh. Nhưng y lại đột nhiên xuất ra một câu hỏi, khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút.
”Không phải cậu nói đi hẹn hò sao?” Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt giả bộ ngu ngơ, sau đó hỏi: ”Đi chỗ nào?”
Trương Linh Dật trong truyền thuyết ít ai biết đến, lập tức sống dậy, H**g phấn nói: ”Anh đã chuẩn bị ba phương án, chúng ta cùng nhau chọn một chỗ để đi.”
Lại có ba phương án!
Vương Nghiễm Ninh bối rối nhìn Trương Linh Dật, hắn bình thường không phải cũng đi làm sao? Tại sao lại có nhiều thời gian suy nghĩ mấy chuyện này vậy chứ?
Nhưng vì Trương Linh Dật đã hoàn toàn bị suy nghĩ ’’Thụ thụ, rốt cuộc cũng đồng ý hẹn hò với mình rồi!”, hạnh phúc bao phủ khắp người. Hoàn toàn không hề phát hiện tâm tình phức tạp của Vương Nghiễm Ninh.
”Thứ nhất, đi xem phim, anh đã xem qua lịch chiếu của mấy rạp phim. Có một bộ phim bom tấn vừa được chiếu tên là « Huyết nhục hoành phi » . Nghe nói rất hấp dẫn, rất K**h th**h…” Trương Linh Dật vừa nói vừa giống như nhớ đến điều gì, hai mắt sáng lên.
« Huyết nhục hoành phi »? đây không phải là bộ phim được tuyên truyền gần đây sao? Nghe người ta nói bộ phim kinh dị này vô cùng đẫm máu. Rạp chiếu phim còn quảng cáo, cái gì mà ’’Nếu yêu cô ấy, hãy mang cô ấy đến xem « Huyết nhục hoành phi »”…
Vương Nghiễm Ninh trí nhớ vô cùng tốt, nên y nhanh chóng nhớ lại lần đầu tiên hai người cùng nhau đi xem phim năm đó. Trương Linh Dật đối với phim kinh dị định nghĩa là —— trợ thủ đắc lực thúc giục tình cảm của tình nhân!
Cho nên Trương Linh Dật muốn chơi lại chiêu cũ?
Vương Nghiễm Ninh lạnh lùng nhìn hắn nói: ”Tôi sẽ không dựa vào người cậu đâu, đừng có mà hy vọng!”
Tính toán của Trương Linh Dật bị đánh gãy, nghe vậy nói: ”Thế quên nó đi.. chúng ta thảo luận nơi thứ hai —— đến công viên trò chơi!”
Tốt nhất là nên đi cáp treo, sau đó đem thụ thụ sắc mặt tái nhợt ôm vào lòng vỗ về, này không phải quá tuyệt vời sao!
Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn Trương Linh Dật đang quay mặt về phía không khí cười khúc khích. Không phải đến công viên trò chơi thôi sao? Có cái gì H**g phấn như vậy chứ?
Nhất định có âm mưu mục đích nào đó không cho ai biết, không thể không phòng!
Chưa kể, chủ nhật ở công viên trò chơi khẳng định khắp nơi đều có trẻ con, nghĩ đến thật đáng sợ!
Cho nên Vương Nghiễm Ninh không chút do dự bát bỏ: ”Từng tuổi này rồi còn đến công viên trò chơi! Không đi ah’.”
”Vậy thì không đi…” Trương Linh Dật vẻ mặt đau khổ nói, ”Vậy còn lại phương án cuối cùng —— đi dạo vườn bách thú.”
Vương Nghiễm Ninh: ”…”
Mặc dù nghe rất nhàm chán, nhưng xem xét thì đối lập với hai cái trên…
”Được, vậy chọn cái này!” Vương Nghiễm Ninh giải quyết dứt khoát.
Trương Linh Dật: ”…”
Tại sao hắn có chút nhàn nhạt hối hận khi đưa ra phương án đi vườn thú này cơ chứ?
Hướng về phía đám động vật để nói chuyện yêu đương.. thật sẽ.. lãng mạn sao?...
(*) Huyết nhục hoành phi => Máu thịt tung toé =))).. ta để nguyên nghe cho nó nguy hiểm =)))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc