19 Ngày - Chương 17

Tác giả: Quân Ước

"CHỊ ĐỂ EM GỌI LÀ MỢ CŨNG ĐƯỢC"
Một đêm lúng túng xấu hổ cuối cùng cũng qua.
Chung Hằng tỉnh dậy sớm hơn Hứa Duy.
Anh xoay người, Hứa Duy nghiêng người ngủ, mặt hướng về phía anh, tóc rủ xuống bao phủ một bên mặt, che đi một bên mắt, bờ môi cũng che nửa bên, cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên lộ ra, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, làm sợi tóc trên môi khẽ lay động lắc lư.
Cộ lúc ngủ mi tâm hơi hơi nhíu lại.
Trước kia cũng như vậy sao.
Chung Hằng nhớ một chút, không có ấn tượng, tổng cộng cũng không có ở cùng một chỗ ngủ mấy lần. Anh ngược lại chỉ nghĩ mà thôi, cất một bụng ý nghĩ xấu, không có cơ hội dùng tới.
Chung Hằng rời giường trước, không quấy rầy cô, mặc quần lên, cầm lấy áo thun đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vừa đi vừa giũ áo thun chuẩn bị mặc, phòng bên cạnh có người đi ra.
Chung Hằng quay đầu.
Dương Thanh mang theo rổ giặt quần áo, bên trong chất đống ga giường vỏ chăn thay ra.
Nhìn thấy Chung Hằng để trần, cô ấy đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó mặt ngay lập tức đỏ lên.
Chung Hằng cầm áo thun mặc vào, kéo xuống, điềm nhiên như không có việc gì nói một tiếng: "Chào buổi sáng."
Dương Thanh nhìn anh, cảm thấy kỳ quái, liếc mắt sang hướng bên cạnh, số phòng 206. Là Hứa Duy ở phòng đó.
Dương Thanh lập tức có chút sững sờ: "Anh Chung Hằng, anh làm sao lại ở đây vậy."
Chung Hằng không đáp, cười một tiếng: "Trẻ con đừng hỏi nhiều."
Anh quay đầu nện bước nhanh chân xuống tầng.
Dương Thanh đứng đó một hồi, lấy lại tinh thần.
Chung Hằng nói như vậy không khác gì là trả lời. Anh từ trong phòng ra.
Dương Thanh tâm tình phức tạp nhìn cửa phòng 206, có chút không dám tin, nhưng lại cảm thấy dường như đó là việc đương nhiên.
Anh trước kia đã bao giờ mang bạn nữ tới đây? Chưa từng có.
Hứa Duy tỉnh lại đã không còn sớm, xuống dưới lúc ăn cơm, phòng ăn không còn thừa bao nhiêu thứ, đáy nồi có mấy muôi cháo, trong chậu thừa ba quả trứng luộc nước trà.
Đang do dự ra ngoài ăn hay không, Tiểu Triệu tới nói: "Cô Hứa, Anh Chung mua cho cô đồ ăn sáng, ở phòng bếp trong nồi ấm."
Hứa Duy hỏi: "Anh ấy đâu."
"Ra ngoài đón khách rồi."
Khách sạn bình thường sẽ xem tình hình như nào thì sẽ cử người ra đón khách ở bến xe, tình huống này chỉ khi có Chung Hằng ở đây mới xảy ra.
Chung Lâm rất biết tính toán tỉ mỉ, khách sạn tổng cộng không nhiều nhân viên nhưng hoạt động rất ổn định, ngẫu nhiên Chung Hằng tới còn có thể thêm sức lao động miễn phí.
Dùng lời nói của Chung Lâm nói thì là, em trai của mình, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không dùng thì phí.
Hứa Duy đến phòng bếp xem thử, bên trên cái thớt gỗ có cái nồi, cắm điện.
Cô mở nắp, mùi đậu hũ thoang thoảng bay ra, bên cạnh còn có hai miếng bánh khoai tây.
Đây là bữa sáng trước đây cô thích nhất.
Trước kia ăn đậu hủ của đầu bếp ở đường Hồng Phong rất nổi tiếng ở Phong Châu làm. Mùi vị ngon, đông người, Chung Hằng đạp xe tới, mỗi ngày vội vàng mua một bát, về sau bác đầu bếp biết anh, sớm đã để dành cho anh.
Hứa Duy bưng bữa sáng đến phòng ăn ăn, lúc chỉ còn một miếng bánh. Thẩm Bình An dắt Cá Chạch trở về, mở miệng liền hô: "Chú Triệu ơi, nhanh nhanh mau tới cứu cháu với."
Tiểu Triệu đang ở quầy lễ tân giúp khách trả phòng, không hơi sức đâu đếm xỉa tới con bé.
Hứa Duy để đũa xuống đi ra ngoài.
Bình An thấy được cô như gặp được vị cứu tinh, dắt lấy Cá Chạch chạy tới: "Chị Hứa, chị mau mau cứu em."
Cá Chạch chạy vòng vòng lắc cái đuôi, chạy thẳng tới chỗ Hứa Duy lấy lòng, nếu không phải Bình An lôi kéo dây dắt, đại khái đã vắt chân lên cổ Hứa Duy mà ôm.
Hứa Duy nhìn xem Bình An, lại nhìn xem Cá Chạch, đứa trước thì quần áo ướt sũng, bím tóc ngã trái ngã phải, đứa sau toàn thân toàn nước bùn, đen thui, hiển nhiên một con chó lang thang nhem nhuốc, chỗ nào giống con chó đẹp trai lúc trước chứ?
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Bình An đứng đấy bất động, nắm vuốt sợi dây dắt chó ấp úng không nói, một đôi mắt đen nháy long lanh nhìn Hứa Duy, tội nghiệp.
Mà con hàng Cá Chạch càng không thể trông cậy vào, nó căn bản không rõ tình trạng, hung hăng gật gù đắc ý đùa nghịch, nước bùn quăng tứ tung.
Bình An gấp đến độ muốn khóc: "Mẹ em nhất định sẽ đánh em, còn cả cậu nữa, Cá Chạch là con trai bảo bối của cậu, bây giờ xấu thành ra thế này, em nhất định thảm rồi."
"Em đừng vội."
Hứa Duy mau chóng tới cầm dây dắt, Cá Chạch nhảy tới, cọ vào bắp chân trắng nõn của cô. May mắn hôm nay mặc quần đùi.
"Em bây giờ trở về phòng, trước tiên đem quần áo cởi ra, tắm rửa đi."
Hứa Duy nói:"Chị mang Cá Chạch đi tắm rửa một chút, đợi lát nữa đi tìm em."
"Vâng vâng vâng."
Bình An chạy lên tầng gác mái.
Hứa Duy dỗ liên tục, dắt Cá Chạch từ sân trước đến sân sau để tắm rửa.
Dương Thanh đang phơi ga giường ở đó, vừa quay đầu lại, cũng kinh ngạc hô lên:"Đây là Cá Chạch hả? Làm sao lại thành bộ dạng này rồi?"
"Không biết đi chơi ở đâu, chắc là bị rơi trong vũng bùn."
Hứa Duy đem dây thừng buộc vào cây cột, đổ xô nước vào người Cá Chạch, Cá Chạch tựa hồ rất tức giận, một mực xoay quanh trốn tránh, còn sủa lên hai tiếng, hiển nhiên không nguyện ý tắm rửa.
"Ngoan một chút nào."
Hứa Duy ngồi xổm xuống, gãi đầu nó, lại sờ sờ.
Cá Chạch chậm rãi phối hợp, rụt lại đầu, con mắt nheo nheo nhìn cô. Hứa Duy nhìn cười: "Tiểu quỷ đáng thương, giống y hệt chủ của mày vậy."
Đều là thích mềm không thích cứng, muốn người khác dỗ dành.
Dương Thanh nghe thấy lời này, nhìn Hứa Duy hai lần, muốn nói chuyện cũng không biết mở lời như thế nào.
Hứa Duy đổ tiếp ba xô nước, tắm cho Cá Chạch trở về hình dạng ban đầu, giao cho Dương Thanh trông.
Cô đi đến tầng gác mái.
Có hết thảy hai tầng rưỡi, tầng một là phòng khách nhỏ, tầng hai có hai phòng là phòng ngủ, Chung Lâm ở một phòng, sát vách là Bình An ở, ở nửa tầng trên cùng là gỗ thuần kết cấu thành, bỏ trống ở đó.
Hứa Duy tìm tới phòng của Bình An.
Bình An tắm xong, đang mặc quần áo, nghe được tiếng đập cửa mở cái lỗ ở cửa trước, đầu nhô ra trông thấy là Hứa Duy mới thở phào, để cô đi vào.
Hứa Duy giúp Bình An giặt quần áo bẩn, phơi xong xuôi.
Bình An đi theo phía sau, rất thấp thỏm:"Chị Hứa mẹ em khẳng định là biết em thay quần áo."
Hứa Duy hỏi cô bé: "Sợ sao?"
Bình An gật đầu mạnh.
Hứa Duy đi đến bàn nhỏ, nhìn trên mặt bàn có tập sách, gọi Bình An tới ngồi xuống.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bình An nói: "Em cho chị biết, mẹ em nếu như đánh em, chị giúp em ngăn đón bắt lính theo danh sách nha." ( ý là ngăn cản giúp cô bé)
Hứa Duy bị chọc cười: "Em nói xem."
Bình An khẽ cắn môi, nhận tội: "Em cùng người ta đánh nhau, Cá Chạch đã chạy xuống mương lăn lộn trong đó, em xuống kéo nó lên."
Hứa Duy đã hiểu:"Làm gì mà đánh nhau?"
"Nó mắng Cá Chạch ngu."
Hứa Duy: "..."
Hóa ra là vì lên mặt cho Cá Chạch.
Bình An lại cầu: "Chị Hứa, chị giúp em một chút được không."
Hứa Duy nói: "Sao em cứ gọi chị là chị vậy, chị so với cậu em còn lớn hơn đó."
"Ơ, vậy chị muốn kêu là gì?" Con gái không phải đều không thích bị gọi là dì à.
Bình An vừa sốt ruột đầu óc rất nhanh nhẹn: "Chị để em gọi là mợ cũng được."
Hứa Duy sững sờ.
Bình An lại khai khiếu, cười hì hì nói: "Chị Hứa chị muốn làm mợ của em sao, nếu chị muốn chúng ta đã là người thân rồi, chị đối xử với em tốt một chút nha."
Hứa Duy nói: "Em thông minh thật đấy."
Bình An đắc ý: "Vậy chị mau trả lời đi, cậu em đẹp trai như vậy." Mặc dù rất hung dữ.
Hứa Duy cười, cũng không nói chuyện.
Bình An lại đưa ra một chiêu: "Em cho chị xem ảnh chụp đẹp nhất của cậu em."
"Ảnh chụp sao?"
"Vâng." Bình An đứng lên, từ trong hộc tủ cầm album ảnh lật cho Hứa Duy xem:"Tấm này, thời điểm lúc đó cậu đang học đại học."
Trên tấm ảnh chàng trai đứng trên tảng đá, phía sau là dòng suối.
Anh một đầu đinh, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, nhìn ống kính, lông mày đen nhánh, đôi mắt lóe sáng. Trên mặt anh có một tia cười không rõ ràng lắm, tỏ ra qua loa lấy lệ. Ảnh chụp không lớn, so với bàn tay Hứa Duy thì nhỏ hơn một chút, tố phong qua, dưới góc phải in thời gian ——2008. 4. 3.
Hứa Duy nhìn một hồi.
Bình An hỏi: "Có đẹp trai không chị."
Hứa Duy gật đầu: "Đẹp lắm."
Cô không ngẩng mắt, hỏi:"Cái này chỉ có một tấm thôi sao?"
"Đúng ạ."
"Cái đó cho chị đi."
"Ơ?" Bình An khó xử.
Hứa Duy nhìn cô bé cười: "Bên kia mẹ em chị giúp em, cam đoan không bị đánh."
Bình An một giây gật đầu: "Được được được ạ."
Hứa Duy rút ảnh chụp ra, đúт νàσ тяσиg túi quần, đối Bình An nói: "Cậu em để cho chị dạy em viết chữ, hiện tại vừa vặn có thời gian."
Bình An vừa mới phạm sai lầm, cũng không dám nói không viết, ngoan ngoãn cầm vở ra.
Hứa Duy mở ra xem, bị kinh sợ.
Vốn cho rằng là Chung Hằng chỉ ác miệng nói giỡn, không nghĩ tới thật sự là "Xấu xí."
Buổi dạy này tốn không ít thời gian, đến mười một giờ mới nghỉ.
Bình An rất biết ra vẻ thông minh, cầm hai hộp sữa tới, cho Hứa Duy một hộp.
Bên ngoài có tiếng nói truyền đến.
Hứa Duy đi đến ban công, Bình An cũng đi theo.
Là Chung Hằng đã đón vài người khách trở về.
Ba bốn người xa lạ kéo hành lý đi vào nhà nghỉ, Chung Hằng tắt xe xong, vừa mới tiến vào sân, đi đến vườn hoa nhỏ, Dương Thanh dắt theo Cá Chạch ra.
Vừa thấy được chủ, Cá Chạch nhịn không được vui mừng một đường chạy tới. Chung Hằng ôm nó, vò đầu nó: "Đức hạnh đâu, rụt rè chút đi con trai."
Hứa Duy tựa ở trên lan can, thấy mà buồn cười.
Bình An hô: "Cậu ơi!" Chung Hằng ngẩng đầu, theo tiếng gọi nhìn lên, ánh mắt không nhìn Bình An trên đó.
Hứa Duy không nhúc nhích, trong mắt Chung Hằng dần có ý cười.
Hứa Duy giơ tay lên, lắc lắc cái hộp trong tay: "Tiếp lấy."
Buông tay quăng ra, cái hộp màu đỏ một đường trên khônh trung, vững vàng lọt vào trong tay anh.
Buổi đọc bài sáng năm ấy, anh bị phạt chạy, tám vòng, hết tiết từ sân thể dục chạy về, dưới tầng nhìn thấy cô.
Cô đứng trên tầng hai, trong tay cũng cầm một hộp sữa bò, từ tầng trên ném xuống:"Cho anh đó."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc