1001 Đêm Tân Hôn - Chương 518

Tác giả: Thiên Nam Hy

Bắc Minh Huân nhận lấy giấy báo trúng tuyển từ tay cô, miệng anh mấp máy: “Chúc mừng em.”
“Sau đó thì sao?”
“Vậy em còn muốn thế nào?” Bắc Minh Huân đưa bàn tay ra xoa lên đỉnh đầu cô, ánh mắt yêu thương: “Muốn béo lên vì học hành vất vả mà đã gầy đi à?”
“Đương nhiên không phải!”
“Không vội, cứ từ từ vỗ béo.”
Khả Khả tức điên lên vì tư duy của hai người lại không giống nhau, anh giả vờ hay cố ý đã quên đi những gì nói với cô?
Cô tròn xoe hai mắt, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Lẽ nào anh quên hết rồi? anh từng nói chỉ cần em thi vào được trường đại học A, anh sẽ nói cho em biết năm xưa tại sao anh lại hủy hôn!”
Bắc Minh Huân miệng khẽ mủm mỉm cười.
“Em rất muốn biết à?”
“Đúng thế!” Khả Khả gật đầu giống như một con gà con, ánh mắt đầy sự mong đợi: “Em đã từng nói với anh chưa, thực ra em không hề có một chút cảm giác an toàn nào! Anh ưu tú xuất sắc thé này, còn em thì giống như một con tằm trong kén, nếu em không phải là con gái của ba em, rời khỏi nhà là em chẳng có gì, còn anh nếu có rời khỏi vòng tay bố mẹ thì vẫn sáng rực rỡ như một ngôi sao trên trời, khoảng cách giữa chúng ta là khoảng cách của cả một hệ ngân hà! Rốt cuộc....là anh thích em ở điểm gì?”
Bắc Minh Huân nhìn cô chăm chú, đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô dịu dàng, anh nói nhỏ nhẹ: “Ngốc!”
Anh nói nhẹ tới mức làm cho Khả Khả nghe không được rõ lắm: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói em nên ăn cơm đi thôi.”
Nói xong, Bắc Minh Huân đứng lên lấy bát đũa đưa cho cô, ánh mắt thản nhiên, Khả Khả đương nhiên không phục, vẫn còn muốn hỏi anh nhưng liền bị anh ςướק mất lời: “Em chỉ cần nhớ một điều rằng, anh sẽ không chia tay em, bây giờ thì ăn cơm.”
“Thế nhưng....”
“Ngoan ngoãn ăn cơm.”
Cứ như vậy cho tới khi rời đi, Khả Khả chỉ có được một câu nói bảo đảm, ngoài ra không hỏi được thêm gì nữa, cô cảm thấy bí bách, chỉ cần là vấn đề không muốn nói, anh cứ mặc kệ cô gặng hỏi hay nói bóng gió thế nào anh cũng không chịu trả lời.
Sau đó, thời gian mùa hè, Khả Khả thường xuyên tới tập đoàn tìm Bắc Minh Huân, thỉnh thoảng cũng chỉ ngồi nhìn anh làm việc rồi nghĩ anh rốt cuộc là vì thân phận nên mới ở bên cô hay là đơn thuần thích con người cô....
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không có được câu trả lời, dần dần cũng quen đi.
Chỉ cần nhìn thấy anh cô liền cảm thấy mãn nguyện rồi.
..........
Kì nghỉ hè cứ như vậy qua đi, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh cũng đã đặc biệt đặt bàn ở khách sạn năm sao để mời khách, trên danh nghĩa là cảm ơn Bắc Minh Huân trong thời gian qua đã chăm sóc Khả Khả và hướng dẫn cô học hành, nhưng trên thực tế là để thăm dò thái độ của anh.
Bắc Minh Huân với nét mặt bình thản, không lạnh nhạt nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình, nhưng kiên định nói rằng sẽ ở bên cạnh Khả Khả.
Sau cùng gia đình hai nhà liền xem ngày, bàn bạc để ấn định ngày đính hôn cho cả hai – chính là vào ngày cuối cùng của kì nghỉ hè.
Bắc Minh Dục thực ra có chút không vui, vì con trai nhà mình khó khăn lắm mới nuôi lớn được thế này, giờ thành ra lại lời cho tiểu nha đầu nhà Lý Tranh Diễn quá!
Lương Nặc và Kỷ Sênh là người vui mừng nhất, cười không ngậm được miệng.
Lý Tranh Diễn cũng có chút không cam lòng, từ khi Khả Khả sinh ra, cô luôn là hòn ngọc trân châu trong tay cha cô, hô mưa gọi gió gì tùy ý, tính cách tuy có phần ngạo mạn nhưng cũng rất biết điều, chơi cũng không phải dạng chơi bời hư hỏng.
Bây giờ cô mới 17 tuồi, chớp mắt cái đã thành vị hôn thê của con nhà người ta.
Khả Khả nhìn thấy Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm Bắc Minh Huân vẻ kì lạ, trong lòng cười thầm.
“Lão ba yên tâm đi, kể cả con có bay đi xa, xa nữa thì con vẫn là con gái của ba....con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ!”
Hai mắt Lý Tranh Diễn hơi đỏ lên, liếc nhìn con gái, mím môi rồi nói: “Nếu con có đàn ông rồi mà dám quên đi ba mà mẹ con thì ta sẽ nhất định sẽ đánh gẫy chân con, coi như chưa từng sinh ra con!” lời này nói cho Khả Khả nghe là được rồi nhưng lại cho cả Bắc Minh Huân nghe thấy.
“Chú Lý yên tâm đi, con sẽ không can thiệp vào sự tự do của Khả Khả đâu.”
Vì Khả Khả vẫn còn là học sinh, vì vậy lễ đính hôn cũng không làm quá lớn, nhưng cũng không phải đơn giản qua loa, mà hai nhà đều có những người nhà chạy đi chạy lại, đồng thời cũng có các bạn học tới tham dự cùng vì vậy mà lễ đính hôn cũng khá đông vui nhộn nhịp.
Trường đại học A ở Vân Thành, từ Hải Thành đi tới đó, ngồi máy bay cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
Vừa mới khai giảng, Khả Khả liền mang một đống hành lý đi theo.
Bắc Minh Huân đã sắp xếp công việc để tận tay đưa cô tới trường học.
Vào giây phút rời nhà đi học, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận.
“Đều tại anh, nếu không phải anh lừa em anh nói chỉ cần em đỗ đại học A anh sẽ nói cho em biết lí do năm xưa hủy hôn thì em làm gì thi đại học A, bây giờ thì tốt rồi, đại học A cách Hải Thành xa như thế, sau này em không thể thường xuyên được gặp anh cũng như ba mẹ rồi.”
“Đúng rồi, cái cô Anna ở công ty anh em chẳng thích chút nào, lần nào đi trước mặt anh cũng cố tình lắc ௱ôЛƓ ưỡn иgự¢, anh nhớ phải cách xa cô ta ra một chút....em cảnh cáo anh, kể cả em có đi học đại học, em cũng chưa chắc là không bất ngờ về kiểm tra anh đâu đấy.”
“Anh cũng không được phép nhìn những người con gái khác nữa.”
“Mỗi tối anh đều phải gọi điện thoại cho em, làm việc có bận thế nào cũng phải nhớ ăn cơm, trời lạnh nhớ mặc thêm áo.....”
Miệng cô cứ liến thoắng không ngừng nghỉ như một chiếc máy, nét mặt cũng buồn rười rượi không nỡ xa anh, hai tay khoác vào tay anh, mắt rơm rớm nước: “Tiểu Tiểu Bắc, em không muốn rời xa anh, hay là em thôi học!”
Bắc Minh Huân giơ tay lên ngõ nhẹ vào đầu cô một cái: “Thế thì làm sao mà có tiền đồ được!”
“Nhưng người ta không muốn lâu như thế mà không nhìn thấy anh!” cô xị mặt nói vẻ đáng thương.
Bắc Minh Huân đột nhiên có chút không đành lòng, không nhìn vào đôi mắt rơm rớm của cô: “Tập đoàn ở Vân Thành cũng có công ty con, mới mở rộng phát triển thêm nghiệp vụ, sau này anh sẽ thường xuyên tới!” nói xong, anh nhanh chân đưa cô đi ra khỏi sân bay, tại cửa đón của sân bay, người của công ty đã cho xe đợi sẵn ở đó.
Anh đem hành lý đưa cho tài xế, nhanh chóng đưa Khả Khả vào xe, khi Khả Khả chưa kịp ngồi chắc anh đã đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hành động của anh nhanh chóng tới mức làm cho cô hết sức bất ngờ.
Một nụ hôn mang chút ngọt ngào, ấm áp, đôi một anh ôm trọn lấy môi cô, từng chút từng chút một, sau đó chiếc lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô ươn ướt, rồi khám phá vào sâu bên trong, lúc nhẹ nhàng, lúc mãnh liệt, tay gay đỡ lấy gáy cô, cô từ từ ngả người ra sau ghế, mọi cảm xúc hiện tại của cô bây giờ được anh điều khiển và hòa theo cùng nụ hôn của anh....
Tài xế đặt hành lý vào cốp xe xong, quay lên xe nhìn thấy cảnh này cũng không biết là nên lên xe hay là đợi cho hai người hôn đủ rồi sẽ lên.
Phải tới năm phút đồng hồ, tiếng còi xe tắc ở cửa sân bay típ còi không ngừng, tài xế mới giả vờ như rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong sau đó khởi động xe lái rời đi, nhưng ở phía sau xe, hơi thở của Khả Khả như bị ςướק đi, trong đầu bây giờ không còn hình ảnh gì khác ngoài việc hòa nhịp con tim cùng với nhịp tim anh.
Bàn tay nhỏ bé của cô còn không yên phận mà luồn xuống cổ áo anh.
“Thật đáng ghét,....sau này không được hôn anh nữa rồi.....”
..............
Cuộc sống đại học bắt đầu từ đây, Khả Khả hạ quyết tâm phải chăm chỉ học hành ngày ngày tiến bộ.
Nhưng bạn cùng phòng cô thì toàn là những người ham ăn lười làm.
Mà các bạn đại học lại là sinh vật dễ ảnh hưởng tới người khác nhất.
Cô vốn dĩ vẫn muốn kiên định với ý chí và mục tiêu đã đặt ra, nhưng chưa được nửa học kì thì đã buông lỏng tới mức không tưởng tượng được, ưu điểm còn lại chỉ là lên lớp chăm chỉ nghe giảng, ngoài ra, về tới phòng dường như không học hành gì.
Vì vậy vừa tới buổi tối, Bắc Minh Huân thỉnh thoảng buổi tối có hỏi về tình hình học tập của cô, cô cũng ấp úng nói mãi không ra.
Thời gian lâu dần, Bắc Minh Huân cũng hiểu ra cô đã đi học đại học như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc