ma-dao-to-su-1-thichtruyenvn.jpg

Ma Đạo Tổ Sư

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Chuyên mục: Đam Mỹ

Chương: 33 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

ma-dao-to-su

Truyện này quá hot rồi nhưng hôm nay mình mới đăng để các bạn thưởng thức, truyện dành riêng cho các fans truyện đam mỹ :D

Tác giả xây dựng nhân vật trong truyện rất khéo. Từng nhân vật đều được thể hiện sống động, kẻ ác có tâm cơ, cái ác cũng chẳng tự sinh ra, mà cuối cùng kẻ chủ mưu mới lộ rõ, khiến cho người ta phải “À” lên. Thì ra là thế, thì ra mọi chuyện là do tên này nhúng tay vào, kẻ này làm điều ác là để làm gì?

Một nhân vật tôi rất ấn tượng, chính là Giang Trừng. Giang Trừng lớn lên cùng Ngụy Ảnh, cùng Ngụy Ảnh làm đủ trò trên đời. Nếu như Ngụy Ảnh tâm tình tùy hứng, Giang Trừng lại có phần cứng nhắc. Giang Trừng từng dạy dỗ Ngụy Vô Tiện, cũng từng mắng chửi hắn. Mãi sau này, Giang Trừng mới biết được Ngụy Vô Tiện đã lấy kim đan ra cho hắn, đã vì hắn mà hủy đi con đường tu tiên của bản thân mình. Giang Trừng không thể hận Ngụy Vô Tiện, vốn dĩ có lẽ hắn cũng không giận tên Ma đạo này. Sau này, Giang Trừng mới biết đến vụ kim đan năm xưa, xong mãi mãi, Ngụy Vô Tiện không biết hề năm ấy, Giang Trừng cũng vì hắn mà bị bọn Ôn cẩu bắt được, rồi suýt mất mạng. Câu chuyện của hai tên bằng hữu này, thực sự chẳng được đề cập đến sau này, làm tôi thấy rất tiếc.

Một điều làm tôi rất thích ở truyện này chính là cách tác giả đan xen quá khứ với hiện tại. Ngụy Vô Tiện của kiếp này không còn là Di Lăng lão tổ đồ sát tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn mang kí ức năm xưa. Tôi cũng là một đứa kiểu “ăn mày quá khứ”, cũng nhìn vài chuyện đang diễn ra rồi hồi tưởng năm xưa thế nào. Ngụy Vô Tiện nói hắn được mẹ dạy, người ta đối tốt với mình thì phải ghi nhớ, mình đối tốt với người ta thì không cần ghi lại. Như vậy cuộc sống mới có thể vui vẻ. Như vậy Ngụy Vô Tiện mới là Ngụy Vô Tiện.

Kiểu huyền huyễn này cứ làm tôi liên tưởng đến một tác giả viết ngôn tình huyền huyễn, Cửu Lộ Phi Hương. Cảm giác thật khiến người ta không biết nói sao, vừa đau vừa muốn cười, rồi thì mãn nguyện khi hai người trở về với nhau. Cảm ơn tác giả, cho dù trước đây Ngụy Vô Tiện không nhận ra được tâm ý của Lam Trạm, mà chính Lam Trạm cũng không mở lời rõ ràng, cảm ơn Ngụy Vô Tiện sống lại vui vui vẻ vẻ và chẳng hề kiêng dè tỏ tình với người ta. Mặc dù lâu như thế, đọc đến tận bao nhiêu chương như thế nhưng mà vẫn thấy sảng khoái lắm.

Kiếp trước, Ngụy Vô Tiện, thân là Di Lăng lão tổ, Ma đạo tổ sư, tu theo con đường bất đạo rồi bị người người nhà nhà căm ghét khiếp sợ. Cuối cùng năm ấy, hắn bị ác quỷ phản phệ nên chết. Ai ngờ mười ba năm sau, Ngụy Vô Tiện được Mạc Huyền Vũ hiến xác, cầu trả thù. Tên ma đạo năm xưa người người khiếp sợ nay sống lại trong thân xác một tên đoạn tụ, điên điên khùng khùng. Cứ như vậy Ngụy Vô Tiện cũng thoải mái giả điên luôn một thể. Rồi hắn gặp lại người cũ năm xưa, cùng Lam Vong Cơ đi trên một con đường mới.

Ngụy Vô Tiện, tính tình tùy tiện, giảo hoạt. Trong mắt mọi người, Di Lăng lão tổ đáng chết, làm không biết bao nhiêu chuyện ác độc, tu tà giáo, giết người vô tội, đồ sát tu sĩ. Mà thực ra, hắn là người rất cô đơn. Ngụy Vô Tiện bị người người phỉ nhổ ấy từng mổ kim đan cho tên trúc mã Giang Trừng, cũng là người biết đứng lên bảo vệ ân nhân xưa. Có trời mới biết hắn cô đơn nhường nào. Có lẽ kiếp trước của Ngụy Vô Tiện, điều hắn hối tiếc nhất chính là bỏ qua Lam Vong Cơ. Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, lạnh, trong lạnh có băng, trời sinh ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng y là tên ma đạo tùy hứng kia. Khi Ngụy Vô Tiện đồ sát ba ngàn tu sĩ thì Lam Vong Cơ vẫn sống chết bảo vệ hắn. Khi Ngụy Vô Tiện sống lại trong vỏ bọc Mạc Huyền Vũ thì người đầu tiên nhận ra chính là Lam Trạm. Và lúc ấy, Lam Trạm cũng đã lựa chọn ở bên hắn, dù thân phận bại lộ vẫn ở bên hắn.

Kẻ ngoài mặt tùy hứng, luôn tươi cười chính là kẻ trong lòng có nhiều tâm sự nhất. Kiếp trước, Ngụy Ảnh làm không ít chuyện xấu, đó là khi hắn mất khống chế, xong chuyện tốt hắn làm không ít hơn bao nhiêu. Ác giả ác báo, có ân phải trả, có oán phải báo. Ngụy Ảnh luôn tìm cách bảo vệ những người hắn yêu thương, xong lại chính mắt hắn trông thấy Ôn Ninh – Quỷ tướng dưới tay mình, đâm chết chồng của sư tỷ, thấy đám hung thi do hắn điều khiển làm hại sư tỷ. Ngụy Ảnh một lòng bảo vệ tàn dư Ôn gia vì ơn nghĩa cứu mạng, nhưng cũng vì thế mà đối chọi với tất cả kẻ tu đạo. Giống như hồi nhỏ, Ngụy Ảnh từng trèo lên cây vì sợ chó của Giang Trừng, hắn nhảy xuống được sư tỷ đón, xong rất nhiều lần hắn “trèo lên cây”, ngã xuống rất đau, nhưng cũng không còn thấy sợ nữa. Đau nhiều thành quen, nhưng có người đỡ vẫn thực tốt. Lam Trạm đã vươn tay đón hắn, mà bởi vậy hắn mới cảm nhận được trên đời vẫn còn người đặt hết tâm ý cho mình.

Đọc Truyện

Thử đọc